Sau khi độ chân tình công lược Mạnh Trường Khác đạt tới ba mươi, Lê Sân liền gặp hiểm cảnh. Mạnh Trường Khác người này, trái tim rất nặng,đại nạn về sau càng miễn bàn . Lê Sân nếu chỉ dựa vào trị liệu mà công hãm được tâm hắn hiển nhiên chỉ là kẻ điên nằm mộng.
Lê Sân lúc này chỉ ngủ đông, chờ đợi cơ hội.
Một ngày, Lê Sân mới vừa giúp Mạnh Trường Khác mát xa, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gã sai vặt gõ cửa:
"Nhị thiếu gia, có khách quý đến."
Lúc đó Mạnh Trường Khác đã bị ấn đến toàn thân thoải mái, thần sắc lười biếng, nghe xong lời này, liền từ trong mũi hừ một tiếng, khàn khàn nói:
"Ta cũng không biết, giờ này, còn có vị khách quý nào đến thăm ta."
Tiếng nói hắn nhu nhuận mang theo vài tia lười biếng, nghe được toàn thân Lê Sân ngứa ngáy, trái tim hồng trong lòng không ngừng bắn ra bên ngoài.
Tuy nói tiến độ nhiệm vụ kéo chậm, nhưng ngày ngày bạn ở đây có sắc đẹp bên người, thật là có cảm giác mình trẻ đi mười tuổi a ~?( ̄▽ ̄?)
Gã sai vặt kia nghe hắn nói như vậy, run lên, không dám nhiều lời nữa. Lê Sân vốn tưởng rằng chuyện này liền tính như vậy, nhưng giây tiếp theo, một đạo tiếng nói trong trẻo của nam tử liền vang lên:
"Nếu bổn hoàng tử muốn cùng Mạnh Thiếu Khanh thưởng trà một hồi, không biết Thiếu Khanh có nguyện không?"
Thanh âm này rất xa lạ, chỉ là trong đầu Lê Sân cảnh báo lại bay nhanh vang lên, nguyên nhân do hắn, chỉ vì Lê Sân phát hiện toàn thân Mạnh Trường Khác cứng đờ, ngay sau đó một cỗ lạnh lẽo liền từ đốt sống nàng đột nhiên sinh ra.
Đờ mờ! Đừng nói là tên đầu sỏ gây tội Tam hoàng tử tới!
Liền ở trong suy nghĩ rối rắm của Lê Sân nam chủ sao không biết xấu hổ như thế cư nhiên không sợ Mạnh mỹ nhân còn dám tùy tiện tới có phải sống lâu ngày rồi hay không một chuỗi câu nghi vấn không mang theo dấu chấm, Mạnh Trường Khác đã ngồi thẳng dậy, rũ xuống mí mắt, cười lạnh nói:
"Đã là Tam hoàng tử tới, thần tự nhiên sẽ rải thảm đón chào."
Lê Sân mẫn cảm phát giác, trong mắt Mạnh Trường Khác đã là một mảng âm lãnh.
Nàng yên lặng đứng dậy, thu thập đồ vật bên cạnh, sau đó thối lui đến bên cạnh người Mạnh Trường Khác.
Cánh cửa bị gã sai vặt đẩy ra, một nam tử trường thân ngọc lập hiên ngang từ cửa tiến vào. Lê Sân giương mắt liếc một cái liền thấy một đôi mày kiếm của hắn, hai tròng mắt hẹp dài ngăm đen, môi mỏng, mũi tuấn lãng anh đĩnh, nhưng rất dương cương mỹ miều.
Nhưng đối với người nhìn quen các mỹ nam như nàng mà nói, dung mạo chỉ có thể xếp ở hàng trung, nếu không phải khí chất quanh thân kia chống đỡ thì hàng trung đẳng cũng chẳng lên được.
Cho nên, Lê Sân hoa lệ lệ đem suy nghĩ giấu trong đầu.
Bị vô tình định nghĩa "Tư sắc bình thường" Tam hoàng tử hồn nhiên bất giác, hắn hơi nhướng mày, nhìn Mạnh Trường Khác bị chăn mỏng bao trùm hai chân, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
"Mấy ngày không thấy, không biết thân thể Mạnh Thiếu Khanh như thế nào rồi?"
Mạnh Trường Khác áp xuống phẫn nộ ngập trời trong lòng, chỉ nhàn nhạt trả lời:
"Đa tạ sự quan tâm của Tam hoàng tử, thần đã tốt hơn nhiều rồi."
Tam hoàng tử đạm đạm cười, nhẹ liếc hắn một cái, ánh mắt kia nhìn tới Lê Sân , mang theo ý cảnh cáo miệt thị.
Khác gì trần trụi nói, ha, ngươi đã là người tàn phế còn muốn cùng ta đoạt.
Thật là như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa, Lê Sân ho nhẹ một tiếng, thành công hấp dẫn sự chú ý của hai người.
"Gia, canh giờ không còn sớm nữa, nô tỳ sợ gia sẽ bị lạnh."
Nói, nàng nghiêng đầu nhìn Tam hoàng tử, môi non mềm hơi một câu:
"Nếu bởi vì chuyện này chậm trễ bệnh tình, nói vậy Tam hoàng tử phải trách cứ gia không yêu quý chính bản thân mình."
Ngụ ý, ngươi nói vô nghĩa quá nhiều, đây là thời điểm nên lăn rồi.
Nàng nói thật lớn mật, lời nói này đã đánh thẳng vào mặt Tam hoàng tử, Tam hoàng tử nếu muốn gọi người đến gϊếŧ nàng cũng dư dả. Chỉ là đột nhiên, Tam hoàng tử nhất thời chưa kịp phản ứng lại , thêm bộ dáng nàng rất đẹp, hai tròng mắt bích thủy doanh doanh kia cực kỳ đẹp ẩn tình, làm cho Tam hoàng tử nhìn thấy hơi sửng sốt.
=====
Đừng tưởng rằng Lê Sân là nữ nhân vạn người mê nha ~ Tam hoàng tử nhìn ngây người là có nguyên nhân đó ~?(ˉ?ˉ?)