TG5 - Chương 10: Chọc giận

Mạnh Trường Khác chưa từng đoán được nàng chủ động như vậy, chỉ là mỹ nhân dưới thân thân thể mềm mại, dưới hắn gây xích mích hóa thành một bãi xuân thủy kéo dài làm hắn thấy dập dờn bồng bềnh gợn sóng, tư vị này cũng không tồi.

Mạnh Trường Khác nhăn mày, hắn vốn là không thích tiếp xúc môi lưỡi này. Nhưng hiện giờ nếu muốn hắn đẩy Lê Sân ra thật ra có chút luyến tiếc, giữa môi đỏ nàng triền miên quá mức tốt đẹp, Mạnh Trường Khác cúi đầu, không tự giác xoắn lấy lưỡi nàng.

Hai cái lưỡi mềm liền cam tâm tình nguyện bám vào nhau, tay Lê Sân chậm rãi dao động ở phía sau lưng rộng lớn của hắn, theo đường cong cột sống lưu loát kia, kéo dài đến vòng eo hẹp.

Lê Sân rất muốn thử nàng muốn biết, trạng thái thân thể Mạnh Trường Khác lúc này … Đến tột cùng là như thế nào.

Nàng một gắng sức xoay người, không chút khách khí ngồi vào trên người Mạnh Trường Khác. Một bên, nàng lại lưu loát cởi đai lưng Mạnh Trường Khác ra, ý đồ cởϊ qυầи lót hắn.

Đợi đến khi Mạnh Trường Khác phản ứng lại, chỉ cảm thấy dưới thân chợt lạnh, hắn kinh hãi cúi đầu nhìn, thấy Lê Sân khẽ nhếch môi, kinh ngạc nhìn chỗ kia của hắn.

Mạnh Trường Khác trong đầu giống bị hung hăng đánh một kích, nhất thời trống một mảng. Hắn theo bản năng cầm bả vai Lê Sân, trong đầu nổi giận, sỉ nhục, phẫn hận đan chéo ở bên nhau, làm hắn cơ hồ muốn lập tức đem Lê Sân nghiền nát thành tro.

Lê Sân cũng không phải ngốc, làm sao cảm thụ không được sát ý của hắn. Nhưng nàng sớm đã có chuẩn bị, tự nhiên sẽ nghĩ đã đến biện pháp đối phó.

Mạnh Trường Khác nắm bả vai nàng sinh đau, Lê Sân không né không tránh, chỉ ở dưới cái nhìn chăm chú của hắn nắm lấy vật kia, âm thầm líu lưỡi.

Nàng kinh ngạc không phải là chỗ kia của Mạnh Trường Khác khủng bố, ngược lại, nhan sắc vật kia của hắn thật xinh đẹp lỗ chuông thậm chí có màu hồng phấn. Nàng bất quá kinh ngạc kích cỡ của Mạnh Trường Khác so với Sean lúc trước cũng không nhỏ hơn một tấc,cự vật kia mềm mại rũ ở giữa xương mu, thế nhưng vẫn phồng lên một đoàn.

Thật không hiểu là nhặt được bảo bốt hay là chạm vào cục đá.

Lê Sân chỉ thầm thở dài hai tiếng, tay khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng loát động hai lần.

Mạnh Trường Khác vốn định cứ như vậy ném nàng xuống giường, bất đắc dĩ nhìn nàng nắm chặt chẽ mệnh căn của mình, căn bản không có biện pháp. Hắn chỉ đành phải cắn răng, giận trừng mắt với Lê Sân, trong mắt lửa cháy hủy thiên diệt địa.

Lê Sân thoáng cười, chỉ ngước mắt nhìn thẳng vào Mạnh Trường Khác, gằn từng chữ:

“Gia, chớ trách nô tỳ vô lễ, nô tỳ ra hạ sách này, bất quá chỉ muốn nói cho gia biết, nô tỳ có biện pháp có thể giúp gia khôi phục như lúc ban đầu.

Ân hừ, vật hệ thống đưa ra, vẫn còn có chút tác dụng.

Nàng nói thành khẩn, một đôi đôi mắt đẹp bên trong trong suốt sạch sẽ, không có chút nào trốn tránh.

Tay Mạnh Trường Khác liền dừng động tác, lòng hắn còn tràn đầy oán giận nhưng không biết vì sao, trong đầu xuất hiện một tia thanh minh.

Hắn hiện giờ giống như người chìm ở trong nước, tự nhiên xuất hiện một cọng rơm, đều được hắn coi là vật cứu mạng.

Lê Sân nhợt nhạt cười mảy may bất biến, Mạnh Trường Khác nhìn nàng, á khẩu không trả lời được.

Hắn không nghĩ từ bỏ, chẳng sợ chỉ là có một chút ít hy vọng. Lê Sân nói lời này, hắn tuy bán tín bán nghi, chung quy lại không có đối với nàng ra tay tàn nhẫn.

Nhận thấy được lực đạo hung ác trên vai hơi hơi thả lỏng, trong lòng Lê Sân thở ra một hơi, trên mặt không hiện mảy may. Nhưng cũng chỉ có bản thân nàng biết, mới vừa rồi lo sợ như thế nào.

“Nếu ngươi trị không hết…”

Mạnh Trường Khác mở miệng, ánh mắt mang theo vài phần tàn nhẫn.

Lê Sân cung kính khom người nói:

“Lúc đó gia muốn nô tỳ thiên đao vạn quả, nô tỳ cũng không hề có một câu oán hận.”

Mạnh Trường Khác cười lạnh một tiếng, giữa mày âm u càng sâu:

“Ngươi biết thì tốt.”

Lê Sân ngầm nhướng mày, cúi đầu vỗ về chơi đùa dươиɠ ѵậŧ mềm oặt trên tay, đồng thời hiện lên một tia mê mang.

Tính tình Mạnh Trường Khác này thực sự là âm tình bất định, chẳng phải rất giống thời gian nàng đang lớn sao?

=====

Xin lỗi các bạn nhiều chương này bị lỗi rất nhiều mình đã sửa lại rồi