TG3 - Chương 17: Kết cục vội vàng

Sean có thể chờ được nhưng Lê Sân chờ không nổi.

Không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt mạt sát vẫn luôn treo ở ngực nàng , sự kiên nhẫn của hệ thống lần này cực kỳ nhỏ, tính toán đâu ra đấy, nàng đi vào thế giới này thời gian sẽ không vượt quá một tháng, so hai nhiệm vụ lúc trước thời gian sẽ ngắn hơn.

Hơn nữa đây là lần đầu tiên không cần thông qua bạch bạch bạch là có thể đạt thành nhiệm vụ, có lẽ thời điểm lấy tụ hồn khí sẽ có chút thống khổ, nhưng được nhắc nhở đúng nên cũng không cảm thấy khó khăn.

Hệ thống hòa ái dễ gần như vậy , Lê Sân lại có chút thụ sủng nhược kinh.

Không quá mấy ngày, Dương Thần nghe nói đã hiến tế trị liệu xong. Không được lợi lại cũng không có nhiều tổn thất, có thể làm được như vậy cũng chỉ có Sean. Thu hồi năng lượng của mình tự nhiên sẽ không có nhiều khó khăn, Lê Sân đang muốn đi tìm Dương Thần thì hắn đã tìm tới cửa.

Lê Sân nhìn nam nhân gầy yếu trước mắt, cười:

"Đã lâu không thấy."

Dương Thần miễn cưỡng kéo khóe miệng, tuy nói bản thân không có hao tổn nhưng khi trị liệu hiến tế kia không biết dùng biện pháp gì làm cho hắn hiện tại kinh mạch toàn thân còn ẩn ẩn đau.

"Cindia, xin lỗi."

Hắn thở hổn hển chậm rãi nói,

"Tôi biết lúc trước Virna vì tôi tới yêu cầu cô có chút làm khó người khác, hy vọng cô không để ý."

Lê Sân thầm nghĩ Virna quả nhiên vẫn cáo trạng, trên mặt thần sắc lại không có biểu hiện ra ngoài. Nàng lắc đầu, ý bảo mình cũng không để ý, chuyển sang đề tài khác.

"Hôm nay tới tìm tôi, có chuyện gì sao?"

Dương Thần nghe vậy, mày kiếm hơi nhăn, biểu tình có chút do dự, như đang chần chờ không biết nên mở miệng như thế nào.

Lê Sân từ nhẫn lấy ra một hồ hoa lộ, thong thả ung dung đảo thành hai ly, đem một ly đưa cho Dương Thần.

Đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng chậm rãi lướt qua trên ly , lại có loại mỹ cảm nói không nên lời.

Tầm mắt Dương Thần ở trên người nàng dừng lại một lát, lại nhanh quay đi hướng khác. Lê Sân cười đem hoa lộ đặt ở trong tay hắn, ôn nhu nói:

"Không cần khẩn trương như vậy, anh cứ chậm rãi nói."

Lê Sân, phải nói là Cindia, trước nay đều là nữ nhân sang sảng, Dương Thần chưa từng ở trên mặt nàng nhìn thấy bộ dáng ôn nhu . Đột nhiên một hồi hôm nay , làm hắn có chút không chống đỡ được.

Bất tri bất giác, mấy chén hoa lộ ngọt thanh xuống bụng, Dương Thần mới có chút ngượng ngùng nói:

" Lúc trước tôi nghe nói, cô có một cái vòng bí ẩn." Hắn nói nhìn động tác của Lê Sân , cân nhắc nửa ngày mới nói tiếp được.

"Có thể hay không... Xin lỗi, tôi muốn có cái vòng tay này, cô muốn cái gì tôi đều sẽ tận lực tìm trao đổi cùng cô ."

Lê Sân bị lời này kí©h thí©ɧ thoáng sửng sốt, sau một lúc lâu sửng sốt mới bất đắc dĩ cười:

"Tôi cũng không cần cái gì, chỉ là không nghĩ tới."

Dương Thần thấy nàng chậm rãi đứng dậy, ánh nắng mãnh liệt từ phía sau nàng chiếu đến, thế nhưng làm hắn có ảo giác choáng váng.

Hắn muốn hỏi nàng không nghĩ tới cái gì, nhưng hơi hé miệng lại phát không ra âm thanh, một khắc cuối cùng ý thức mơ hồ, hắn nghe được tiếng nói của Lê Sân chưa bao giờ lạnh nhạt như vậy:

"Không nghĩ tới, anh không biết xấu hổ như vậy."

Ngay sau đó, thế giới của hắn liền trở nên trống rỗng.

Lê Sân đem cái ly không giơ lên trước mặt Dương Thần khinh thường kéo khóe miệng.

"Hệ thống, tôi yêu cầu tiến hành bước tiếp theo,cho mục tiêu có thể cảm nhận được phương thức rút tụ hồn khí ra thống khổ nhất."

Lê Sân đối với không khí nhàn nhạt nói. Âm thanh máy móc kim loại của hệ thống thực nhanh ở trong đầu nàng vang lên:

【 Đếm ngược rút huyết mạch ra, năm, bốn, ba, hai, một 】

Một giây cuối cùng , Lê Sân chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, linh hồn bị rút ra khỏi thân thể.