TG2 - Chương 4

【 bốn 】 Quý Thu Từ

"Con nói sai rồi,"

Lê Sân đi đến trước bức đan thanh , duỗi tay khẽ vuốt. Giống như vô tình cùng Tuân Kị nói,

"Trí khí của ai gia sao có thể so cùng với ngươi ?"

Nàng nói xong, ngoái đầu nhìn lại cong môi cười nhạt, mi mục như họa.

Tuy định lực của Tuân Kị mạnh như vậy nhưng như cũ nhịn không được hơi dao động khi thấy nàng tươi cười .

Mọi người đều biết, sau khi tiên hoàng băng hà , Thái Hậu nương nương cơ hồ chưa từng cười. Thế nhân kính trọng tình thâm của Đế hậu , Lê Sân cũng hiểu được, nguyên thân bởi vì đạt được hết thứ mình muốn rồi, bỗng nhiên sinh ra phiền chán thôi.

"Đã nhiều ngày ở trong cung, ai gia lại ở một mình thật là không thú vị, chi bằng ngày mai con cùng Vương phi đến chỗ này thăm ai gia đi."

Lê Sân đem vẻ mặt của hắn thu hết vào trong đáy mắt, trong chỗ sâu đồng tử xẹt qua ý cười, xoay người lại ôn hòa nói.

Tuân Kị không biết nàng đang tính toán cái gì nhưng đoán ra được phân lượng của lời nói này , nếu hắn từ chối chỉ sợ là không thích hợp.

Vì thế hắn cân nhắc, liền khom người đáp ứng.

Lê Sân vừa lòng gật đầu, bước lên ghế trên chính điện , cung nữ xung quanh lui xuống, duỗi tay đối với Tuân Kị vẫy vẫy, ý bảo hắn đến bên cạnh.

Tuân Kị hôm nay hiển nhiên bị quá nhiều biến hóa của Lê Sân tác động đến, không có do dự liền làm theo ý nàng đi đến trước người Lê Sân. Hắn ở dưới bậc thang , vừa lúc tiện cho Lê Sân từ trên cao nhìn xuống cùng hắn nói chuyện.

Lê Sân nhẹ vén tay áo rộng lên , thoáng lộ ra hai đoạn cổ tay trắng nõn. Lần đầu tiên Tuân Kị tới gần nàng như vậy , hắn như có thể ngửi được hương thơm lành lạnh trong tay áo.

Ngay sau đó, hắn cảm thấy bên má chợt lạnh, đôi tay Lê Sân chạm vào mặt hắn , cùng hắn đối mặt chỉ cách mấy tấc.

Hắn có thể thấy rõ ràng dung nhan Lê Sân , nghe trong miệng nàng nhẹ thở nói:

"Phẩm mạo con ta tốt như vậy ,ai gia hiện giờ có chút hối hận."

Răng trắng môi đỏ gần trong gang tấc khép mở câu người.

Tuân Kị bỗng nhiên cảm thấy trong cổ họng lúc này khát khô lợi hại.

Nhưng không đợi hắn nói cái gì , Lê Sân đã buông hắn ra, lui về phía sau vài bước, lại trở về dáng vẻ ung dung tại thượng.

"Con nên trở về sớm đi, không nên để Vương phi đợi quá lâu."

Nàng nâng lên chén trà nhẹ húp một ngụm, môi bị nước trà làm cho trơn bóng càng thêm hấp dẫn.

Thân Tuân Kị cứng đờ, âm thầm hít khí, hành lễ cáo lui.

Nói thật, nếu ở lại không rời đi, hắn không biết có thể khống chế được suy nghĩ miên man của mình hay không. Hắn cuối cùng cũng hiểu được vì sao lúc trước phụ hoàng anh minh bất chấp cơn giận của quần thần , đem nàng đẩy lên trên vị trí này.

Nữ tử như vậy cực kỳ nguy hiểm.

Lúc Tuân Kị ra cửa cung , nhìn lại kiến trúc hùng rộng kia , trong mắt đen tối khó phân biệt.

Mặc kệ trong lòng Tuân Kị nghĩ gì, quân thần khác biệt không thể trái, hắn mặc kệ con rối kia ca như thế nào. Sáng nay, tất cả mọi người đều hiểu là quân duy nhất của Lê Sân .

Cho nên sáng sớm hôm sau, Tuân Kị làm theo lời Lê Sân ,mang Quý Thu Từ theo đến. Đây là lần đầu tiên Lê Sân cùng nữ chủ gặp mặt.

Khi Quý Thu Từ xuất hiện trước mặt Lê Sân , Lê Sân đánh giá nàng rất cẩn thận . Không hề nghi ngờ, Quý Thu Từ là mỹ nhân, hơn nữa vừa thấy liền biết, nàng là mỹ nhân thông tuệ thục nhã.

Nga mi đạm quét, tuyển nhã đoan trang. Nếu nàng là nam nhi , cũng sẽ cho rằng đây chính là người tốt nhất để chọn làm chính thê . Lại nói tiếp, nàng trừ bỏ thân phận không cao ở ngoài, cũng coi như làm Vương phi không tồi .

Bất quá, nam nhân yêu nhất, chưa chắc là nữ tử dạng này .

Lê Sân nhấp miệng cười, da trắng môi đỏ, búi tóc ngọc cao , dung nhan thịnh cực.

"Tần Vương phi thật sự là mỹ nhân, mắt ai gia quả không tồi."

Quý Thu Từ thực sự ưu tú, đây là khẳng định. Nhưng mà nàng yêu cầu tế phẩm đẹp, càng lâu mới thuần tuý.

=====