- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ngọc Thạch Phi Ngọc
- Chương 6
Ngọc Thạch Phi Ngọc
Chương 6
Chương thứ sáu
Tụ hội cuối tuần
☆ ☆ ☆
Tuần đầu tiên sau khi khai giảng cơ bản chính là để cho nhóm tân sinh nhanh chóng hòa nhập với sinh hoạt ở trường.
So với việc một ngày 12 giờ ngồi trong phòng học học tập như hồi trung học, đại học quả thật là có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Tuy rằng thời gian rõ ràng rất dư dả, nhưng đối với nhóm tân sinh đang háo hức khám phá thế giới thì mỗi ngày lại trôi qua rất nhanh, bất bi bất giác liền đến cuối tuần.
Một tuần này tuy mỗi ngày Vương Mân và Tiếu Lang đều gởi tin nhắn gọi điện thoại cho nhau, nhưng lại chưa từng gặp mặt một lần.
Sáng sớm thứ bảy nhận được 'Lệnh triệu hồi' của Vương Mân, rất sớm Tiếu Lang đã rời giường đánh răng rửa mặt thay quần áo.
Mỗi ngày Vu Trí Chí có thói quen ra ngoài chạy bộ, cho nên thức dậy cũng tương đối sớm.
Cậu thấy Tiếu Lang đứng trước gương thay quần áo, liền hiếu kỳ nói, "Tiểu Long đệ đệ, định đi đâu vậy?"
Tiếu Lang nhỏ tuổi nhất phòng 313A, bình thường cậu lại vừa ngoan vừa nghe lời, còn mỗi ngày dùng loại ánh mắt cực kỳ sùng bái nhìn đám bạn cùng phòng của mình, khiến tâm hư vinh của một đám kia thỏa mãn cực độ. Bởi vậy, bọn họ cũng đặc biệt thích Tiếu Lang, xem Tiếu Lang như đứa em trai nhà bên mà chiếu cố, có đôi khi còn gọi cậu là Tiểu Long đệ đệ.
"Đi qua chỗ của anh trai tui á." Tiếu Lang thay một cái áo sơmi màu kem sọc xanh lam, một cái quần short bằng kaki giản dị, vui vẻ mỹ mãn mà thưởng thức anh đẹp trai ở trong gương.
Từ khi dùng mấy món 'trang bị cao cấp' mà Vương Mân mua cho cậu, mặc những quần áo có thương hiệu hợp thời trang, Tiếu Lang liền cảm giác mình thay đổi rất nhiều —— Đó là một loại cảm giác thỏa mãn tâm lý do vật chất mang đến, khiến con người càng thêm tự tin và vui vẻ hơn.
Khó trách có nhiều người theo đuổi xe xịn và cuộc sống xa xỉ như vậy, Tiếu Lang cảm thấy bản thân chậm rãi có thể hiểu được rồi.
Vu Trí Chí cười nói, "Người không biết còn tưởng là cậu đi thông đồng cô bé nhà ai chứ!" Đi thông đồng 'cô bé' Vương Mân ấy... Tiếu Lang cười xấu xa nghĩ.
"Anh của tui nói muốn giới thiệu tui làm quen mấy người bạn cùng phòng của anh ấy, tui ăn mặc tươm tất một chút, không thể để anh ấy mất mặt!"
Vu Trí Chí: "Cũng phải."
Đăng Bân mơ mơ màng màng nghe được hai người nói chuyện, bỗng nhiên mở to mắt rống lên với Tiếu
Lang, "Hôm nay không phải hẹn tui cùng đi trung tâm công nghệ sao!"
Tiếu Lang túm lấy balô của mình khoác lên vai rồi bỏ chạy, "Gọi Vũ ca (Hoàng Vũ) đi với ông đi!"
Đặng Bân: "Ah... Ông đứng lại cho tui!"
Hoàng Vũ từ một cái giường khác thò đầu ra, âm trầm nói, "Bé Bân ~ Anh đi cùng với chú mày nhé~" Đặng Bân: "..."
Đặng Bân là người Tô Châu, lớn lên trắng trắng mềm mềm, thanh âm nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, nghe giống như bé gái vậy, cho nên người trong ký túc xá mới mấy ngày đã đặt cho cậu chàng cái biệt danh 'Bé Bân' như vậy.
Tiếu Lang ngầm vui vẻ bản thân rốt cục thoát khỏi khổ hải của cái danh hiệu 'Hoa khôi của lớp', từ nay về sau cái vai trò nghịch đảo giới tính đó đã có người kế nghiệp rồi!
Nhìn bộ dạng nhảy nhót rời đi của Tiếu Lang, Vu Trí Chí không khỏi hâm mộ nói, "Hai anh em cậu ấy tình cảm thật tốt."
Như một trận gió lao ra khỏi sân trường, Tiếu Lang ngồi trên xe bus, hai mươi phút sau liền xuống xe.
Đi bộ một đoạn ngắn là đến cửa Nam của Kinh Đại, rất xa đã thấy Vương Mân đứng ở cổng trường, hai tay nhét trong túi áo, liên tục nhìn thời gian trên điện thoại di động.
Tiếu Lang núp vào một góc, lấy điện thoại di động ra gởi một tin nhắn cho Vương Mân, "Em mới lên xe nè."
Nhân lúc Vương Mân cúi đầu trả lời tin, Tiếu Lang len lén vòng qua bên cạnh, đi ra phía sau Vương Mân, đột nhiên từ phía sau bịt mắt cậu lại, hô to một tiếng, "Hey~~~!!"
Vương Mân giật mình, lập tức quay đầu lại, thấy người mà mình tâm tâm niệm niệm cả tuần qua đang đứng ngay trước mặt! Trong lòng phảng phất một loại tình cảm đối với cậu chưa từng giảm đi, mỗi lần gặp mặt, lại là một trận rung động.
Vương Mân giả vờ tức giận mà dùng ngón tay búng lên trán Tiếu Lang một cái, ngữ khí ngược lại rất nhu hòa, "Dám gạt anh!"
Hai tay Tiếu Lang ôm chặt lấy balô của mình, một bộ dáng khoe mẽ.
Vương Mân: "Chưa ăn sáng phải không?"
Tiếu Lang: "Không phải là tại em vội vàng đến gặp anh hay sao."
Vương Mân: "Ha ha, vậu cùng đi ăn đi."
Hai người len lén nắm lấy ngón tay nhau mà chậm rãi bước đi trong sân trường Kinh Đại, Vương Mân vẫn còn nhớ mấy chuyện thú vị được mấy học trưởng học tỷ hướng dẫn nói ngày hôm ấy, một đường kể lại cho Tiếu Lang nghe.
"Nghe nói, trước kia có một giáo viên rất lớn tuổi buổi sáng mỗi ngày sẽ đi đường này, nhưng lại một đường đi thụt lùi đến thư viện, người khác hỏi thầy ấy vì sao, thầy ấy nói, bởi vì đi về phía trước chính là phần mộ a..."
Tiếu Lang: "Ha ha, khi còn bé em cũng thường xuyên nhìn thấy mấy người cao tuổi đi thụt lùi tản bộ ở công viên gần nhà, còn nghĩ rằng là đang rèn luyện thân thể, hóa ra là sợ chết!"
Khi đi ngang qua học viên Quản lý, Vương Mân nói, "Học trưởng nói, cuối tháng mười hai hàng năm đều có sinh viên thi nghiên cứu sinh đến cửa chính của học viện thắp hương."
Tiếu Lang: "Em nhớ tới hồi còn học trung học ấy, trước khi thi anh còn bị người ta thờ phụng nữa kìa!"
Vương Mân: "..."
Hai người đi dạo một vòng trong học viện của Vương Mân, Tiếu Lang cảm khái, "Lúc học trung học, mỗi lần từ ký túc xá đến phòng học đều cảm thấy phải đi thật lâu, hiện tại mới phát hiện, so với đại học thì đó chỉ là một đoạn đường rất ngắn mà thôi! Hiện tại ở Khoa Đại, học hai môn đổi phòng học đều phải đi cả buổi!"
Vương Mân: "Ừ, hôm trước đi đến một thư viện cũ đọc sách, đi một vòng Kinh Đại cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ."
Tiếu Lang: "Mấy người trong ký túc xá của bọn em còn đang nghĩ mỗi người có nên mua một chiếc xe đạp hay không nè."
Vương Mân: "... Anh thì đi bộ là được rồi."
Tiếu Lang: "???"
Tầm mắt Vương Mân nhìn ra xa xa, lỗ tai có chút đỏ lên.
Tiếu Lang cười ha ha nói, "Anh không phải là không biết chạy xe đạp chứ?"
Vương Mân: "..."
Hai người một đường đi tới, Vương Mân bỗng nhiên chỉ vào một cái ống khói to to thực phá hư hình tượng ở phía xa, trêu chọc Tiếu Lang nói, "Nhìn thấy không, cái ống khói xấu hoắc bự chảng kia là Khoa Đại của em đó."
"..." Cái giọng điệu mang theo chút chút khinh thường này dĩ nhiên chạy không khỏi lỗ tai của Tiếu Lang! Tiếu Lang hừ hừ phảng bác, "Bin Laden nói, nếu không nhìn thấy cái ống khói này, năm ấy đánh vào chính là Khoa Đại đó! Cái đó là tượng trưng cho 'Nhất trụ kình thiên' (một cây trụ chống trời) của Khoa Đại bọn em, hiểu không?"
Vương Mân: "..."
Hai người một đường trò chuyện đến quán cơm ở căn tin số 1, hiện tại đã qua thời gian bán điểm tâm, lại chưa tới thời gian cơm trưa, trong nhà ăn chỉ còn lại cửa sổ bán bánh bao là còn mở.
"Gần đây sinh viên năm hai năm ba đều đã trở lại, đi ăn muộn sẽ không còn món nào ngon cả." Mua một đống các loại bánh bao cao khác, hai người liền mua thêm sữa đầu nành rồi ngồi ăn.
Tiếu Lang chọn trước một cái bánh trứng sữa màu vàng, một hơi cắn xuống thấy mềm nhũn, trên chóp mũi phảng phất hương khí ngọt ngào, trứng sữa vào trong miệng lập tức tan ra, giữa môi răng còn lưu lại hương sữa và lòng đỏ trứng gà khiến người ta muốn nghiện...
"Mùi vị này thật sự là ngon tuyệt!" Hai ba ngụm xử xong cái bánh bao, Tiếu Lang nói, "Đầu bếp bên
Kinh Đại nên bị sa thải hết đi!" Lại hỏi Vương Mân, "Anh thích loại nào?"
Vương Mân mỉm cười nhìn cậu, nói "Bánh bao Tiếu Lang ấy."
Thấy Vương Mân quả thật chỉ ăn vài cái 'bánh bao nhỏ', Tiếu Lang một trận ngượng ngùng, chỉ cảm thấy trong miệng ngọt, trong lòng càng ngọt hơn.
Tiếu Lang vùi đầu ăn bánh bao, bánh bao nấm hương, bánh bao thịt gà...
"Ăn no ghê á~~~ Có thể mua một ít cho em mang về hay không?"
"Muốn ăn thì ăn nhiều một chút, mang về làm gì? Để lạnh không thể ăn."
Tiếu Lang bĩu môi, cậu vốn định mang về để cho mấy tên trong ký túc xá ghen tị thèm chảy nước miếng chơi!
Hai người ngồi trong căn tin trò chuyện một chút về mấy chuyện lặt vặt phát sinh trong tuần này.
Mấy sự kiện lớn ở hai trường thì cơ bản giống nhau, các loại điển lễ khai giảng và đại hội của học viện, của khoa, bình thường cũng có gởi tin nhắn gọi điện thoại trao đổi rồi. Việc nhỏ thì có gặp giáo viên tư vấn, sắp xếp chương trình học, khóa học tự chọn linh tinh...
Đây là lần đầu tiên Tiếu Lang và Vương Mân tiếp xúc loại chuyện 'chọn khóa học tự chọn' này, nói đến việc này, hai người đều có chút rối rắm.
Khóa học tự chọn, tên như ý nghĩa chính là chọn chương trình học, đối lập với những môn học bắt buộc.
Có thể do học sinh tự chủ mà lựa chọn môn học cho số tín chỉ còn lại, các môn cơ bản, môn của khoa, bài chuyên ngành, các khóa học giáo dục thể chất... Nhưng cũng không phải muốn tùy tiện chọn thế nào là chọn, các môn tự chọn tất nhiên cũng phải có liên quan đến một số ngành học khác, ví dụ như khoa học công nghệ, lịch sử, quản lý, khoa học xã hội... mỗi sinh viên được yêu cầu phải đáp ứng đủ số tín chỉ mà ngành học quy định. Nói cách khác, sinh viên ngành kỹ thuật không thể chỉ chọn Vật lý Toán học, mà sinh viên khoa Văn Sử cũng không thể chỉ học mấy môn nhân văn!
Sinh viên còn phải tự mình sắp xếp thời gian cho khóa học tự chọn, hơn nữa còn phải tự mình giải thích chương trình và nội dung học với giáo viên hướng dẫn, cũng phải tìm được tài liệu liên quan (đây là khái niệm gì chứ)... Hơn nữa sau khi xem xét xong phải nhanh tay lẹ mắt mà đăng ký, chậm một bước, môn học muốn chọn có thể sẽ bị người ta chọn hết.
Tiếu Lang đối với khóa học tự chọn này cảm thấy đau đầu không thôi, hôm nay mang theo tư liệu đến nhờ Vương Mân thay cậu quyết định.
Vương Mân nói, "Em xem thử sổ tay chọn môn học của bọn anh đi, cũng thật khiến người ta đau đầu!"
Thời gian đăng ký khóa học tự chọn của hai người đều vào cuối tuần sau, bây giờ vẫn còn thời gian mà nghiên cứu cho kỹ phải chọn môn nào, thời gian học ra sao, để sắp xếp được càng nhiều thời gian rảnh rỗi (đi ra hẹn hò).
Buổi chiều Tiếu Lang đi đến ký túc xá của Vương Mân, chỉ có một mình Tề Huy Thành ở đó.
"Em trai tui, Tiếu Lang." Vương Mân giới thiệu cho hai người làm quen, "Đây là Tề Huy Thành, đến từ
S thị."
Hai người lên tiếng chào hỏi, Tiếu Lang thực tự hào mà báo tên trường học và chuyên ngành của mình.
"Không tệ ha!" Tề Huy Thành tán thưởng một câu, liền bắt đầu khoe khoang về lịch sử nhân văn và tình trạng phát triển kinh tế của quê hương mình, lại nói không ít vấn đề về tình hình chính trị đương thời, từ góc nhìn trong nước, đến quan điểm của nước ngoài, thỉnh thoảng lại xổ vài từ tiếng Anh để thể hiện chuyên môn của mình, hù cho tên thường dân ngành nguyên lý kỹ thuật như Tiếu Lang sửng sờ đến ngốc lăng.
Thấy Tiếu Lang mang vẻ mặt khâm phục nhìn mình, Tề Huy Thành cảm thấy lâng lâng tự mãn, cậu buông xuống vẻ kiêu ngạo điển hình của người S thị, ngữ khí nói chuyện cũng hòa ái khách khí hẳn lên.
"Ông là em trai của Vương Mân sao? Sao bộ dạng không giống gì hết vậy..."
"Là em nuôi, hai đứa tui là bạn học ba năm trung học." Tiếu Lang chiếm lấy ghế của Vương Mân, lắc qua lắc lại mà nói, "Hơn nữa còn ngồi cùng bàn, cùng ký túc xá."
Tề Huy Thành cười nói, "Vậy thật đúng là duyên phận ha!" "Dụ Niên và Mục Đào đâu?" Vương Mân đột nhiên hỏi.
Tề Huy Thành: "Dụ Niên hình như phải làm MC cho tiệc tối chào đón tân sinh của học viện bọn này, mấy ngày nay đều đi luyện tập. Mục Đào thì tui không biết, tên này là thần long thấy đầu không thấy đuôi mà."
Vương Mân lần lượt gởi tin nhắn cho hai tên kia, mới nói, "Thừa dịp em trai tui ở đây, buổi tối tui muốn mời mọi người ăn một bữa cơm."
Tề Huy Thành: "Được đó!"
Tiếu Lang cởi giày bò lên giường Vương Mân, nhào vào trên gối nằm.
"Em trèo lên giường anh làm gì?" Vương Mân mỉm cười nhìn cậu, hỏi "Mệt sao?"
Tiếu Lang lắc đầu cười, "Không có."
Hít sâu một hơi, trên giường có hương vị của anh trai. A~~ thiệt nhớ khoảng thời gian ngủ cùng một giường hồi trung học a...
Qua một lúc sau, Vương Mân cũng bò lên giường, trong tay cầm sổ tay chọn môn học của mình.
Hai người chen chúc trên cái giường chật hẹp, thảo luận về mấy chương trình học kỳ kỳ quái quái, cái gì 'Mỵ lực học', 'Tâm lý học tình yêu', 'Lý thuyết chung về tội phạm', vân vân và mây mây...
Vương Mân nói, "Cái này là Tâm lý học tình yêu, nghe nói người đang yêu sau khi nghe xong trở về liền chia tay, người chưa yêu nghe xong về sau liền không nghĩ đến chuyện yêu đương nữa." Tiếu Lang: "Vậy hẳn phải gọi là 'Hồng trần vỡ mộng học' mới đúng."
Vương Mân: "..."
"Nhìn cái này xem!" Tiếu Lang bỗng nhiên chỉ vào dòng 'Giới tính con người và sức khỏe tình dục', hiếu kỳ nói, "Môn học này có thể chọn hay không?" Tiếu Lang vươn hai ngón tay chỉ chỉ hai người, nói
"... và Sức khỏe tình dục?"
"Không biết." Vương Mân cũng rất tò mò, chỉ là, mới học kỳ một liền chọn một môn 'đáng khinh' như vậy, bị nhóm bạn xấu trong ký túc xá biết được không phải sẽ bị chọc quê chết luôn hay sao... Vẫn nên để năm hai rồi nói đi.
Tiếu Lang: "Anh đã nghĩ sẽ chọn môn nào chưa?"
Vương Mân: "Anh chọn được mấy môn rồi, còn lại thì đang suy nghĩ."
Triết học quản lý, Khái niệm tâm lý học, Lối sống lành mạnh và truyền thông sức khỏe.
Hai môn trước còn có thể, chứ môn thứ ba thì...
Tiếu Lang nghi hoặc nói, "Anh học cái này làm chi?"
Vương Mân: "Một lối sống lành mạnh có thể làm cho tâm tình của con người vui vẻ."
"..." Tiếu Lang trong lòng nói thầm, trong này còn có rất nhiều môn đều thú vị hơn môn này mà, 'Thuyết tiến hoa sinh vật', 'Hướng dẫn đọc binh pháp Tôn Tử' gì đó, Vương Mân sao lại y như ông già mà chọn 'Lối sống lành mành' này chứ? Không thể hiểu nổi...
"Nếu không anh chọn Tâm lý học tình yêu xem." Tiếu Lang xấu xa cười đề nghị, "Em cũng không tin chúng ta sẽ chia tay."
Vương Mân: "Anh không nghĩ sẽ chia tay, nhưng mà cũng không muốn vỡ mộng hồng trần gì đó."
"Trời nóng muốn chết hai người chen chúc ở trên đó làm gì vậy?" Tề Huy Thành bỗng nhiên xem mồm nói.
Vương Mân thản nhiên đáp, "Đang thảo luận việc chọn môn học, ông chọn cái gì?"
Tề Huy Thành: "Giới tính con người và sức khỏe tình dục."
Vương Mân, Tiếu Lang: "..."
Mục Đào trả lời tin nhắn nói cậu đang ở quán bar Queen, buổi tối có buổi biểu diễn, mời cả đám qua xem, Tiếu Lang và Tề Huy Thành đều cảm thấy rất hứng thú. Chỉ có Dụ Niên là không tỏ thái độ, Vương Mân đã nhắn tin cho cậu mà cậu vẫn chưa trả lời.
Vương Mân nhìn thời gian nói, "Chúng ta chờ cậu ấy một chút đi, năm giờ xuất phát, thế nào?"
"Còn phải chờ cậu ta sao?" Tề Huy Thành có chút khinh thường nói, "Tui thấy cho dù cậu ta có trở lại cũng không đi cùng đâu."
Vương Mân cười cười, nói "Năm giờ đi cũng không quá muộn, đến lúc đó mà cậu ấy vẫn chưa trả lời, chúng ta hãy đi, ít nhất cậu ấy cũng biết chúng ta có chờ cậu ấy." Tề Huy Thành ngẫm lại thấy cũng có đạo lý, liền không nói gì nữa.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ngọc Thạch Phi Ngọc
- Chương 6