Chương 19

Chương thứ mười chín

Anh em tốt cụng ly

☆ ☆ ☆

Xưng hô 'đại tỷ' này khiến khóe miệng Liêu Tư Tinh run rẩy, nhưng câu nói sau lại khơi lên tinh thần bà tám bẩm sinh —— Cái gì cũng chưa làm, có thể làm cái gì? Sẽ làm cái gì?

"Kỳ thật làm cũng không có gì, tui cũng không phải loại người thông thái rởm." Liêu Tinh Tinh bày ra tươi cười khiến Tiếu Lang nổi cả da gà, một giây sau nữ thần liền biến thành ôn thần.

Tiếu Lang không còn lời gì để nói, trợn mắt nghẹn họng.

"Từ lần đầu chúng ta quen biết đến hiện tại, cũng sắp được sáu năm rồi, so với thời gian cậu và Vương Mân quen nhau còn dài hơn, kỳ thật cũng là một loại duyên phận." Cố ý giả vờ làm thân...

Tiếu Lang thầm nghĩ: Bà chị ơi, bà từ hồi bắt đầu cấp 2 vẫn luôn ở tuốt trên cao, tui loại bình dân này chưa từng có cơ hội nói chuyện với bà, mãi đến khi lên trung học, nếu không quen Vương Mân, cho tới hôm nay phỏng chừng bà cũng không biết có một đứa bạn học như tui!

"Tui rất quan tâm A Mân, dù sao cũng chỉ có một thằng em trai (tuy rằng không thân), bất quá với tính tình hũ nút như nó (là cái gì cũng không chịu nói), thật sự khiến người ta đau đầu. Cậu lại không giống với nó, tui rất thích tính cách của cậu, vừa vặn hợp với A Mân." Ngôn ngữ sắc xảo, khiến người ta nghe mà vui vẻ!

"Vương gia ngoại trừ anh cả Vương Sâm, trong đám con cháu bên dưới, ông nội xem trọng nhất chính là A Mân. Tui không biết các cậu thật sự, hay là chỉ vui đùa một chút..." Chọt trúng yếu điểm!

"Đương nhiên là thật sự!" Tiếu Lang trừng Liêu Tư Tinh.

Liêu Tư Tinh mở to hai mắt, trong mắt hiện lên tia mừng rỡ (cậu ta thừa nhận ha ha ha)!

"Như vậy, chuyện của cậu và A Mân nếu bị trưởng bối trong nhà biết, khẳng định sẽ xảy ra hỗn loạn.

Trong nhà của cậu, cũng sẽ không đồng ý phải không?"

Tim Tiếu Lang tựa như một miệng núi lửa chết bị châm lửa, nháy mắt liền sống lại phun trào!

Trước nay vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào vấn đề này, vẫn an ủi bản thân bây giờ còn nhỏ, mới bao lớn đâu, nghĩ nhiều như vậy làm gì, binh tới thì đánh nước tới đất chặn thôi...

"Cho nên, nhiều đồng bọn, vẫn tốt hơn một mình chiến đấu đúng không." Liêu Tư Tinh tỏ rõ lập trường, dẫn dắt từng bước, "Vương gia bên kia, hiện tại cũng không cần quá lo lắng, dù sao hai người ở Bắc Kinh, trời cao hoàng đế xa, ông nội cũng không quản được. Hơn nữa dựa theo loại tư tưởng bảo thủ của bọn họ, trong nhất thời cũng không đoán được A Mân chính là đồng tính luyến ái đâu."

Tiếu Lang rầm rì một tiếng, nói: "Bốn chữ kia... Có thể đừng nói trắng ra như vậy được không?"

Liêu Tư Tinh: "Đồng tính luyến ái áy hả? Nhưng cậu và A Mân không phải đều thích con trai sao?"

Tiếu Lang đỏ mặt biện giải: "Không phải, tui thích con gái mà!"

Liêu Tư Tinh: "..." Hóa ra em trai nhà mình vẫn luôn bị Tiếu Lang xem là nữ sinh sao?!

Tiếu Lang rối rắm nói: "Nếu như không có Vương Mân, tui vẫn thích nữ sinh. Nhưng hiện tại người tui thích vừa vặn là Vương Mân, chỉ là người này mà thôi, không liên quan đến giới tính."

Liêu Tư Tinh ngẩn ra, bản thân miệng mồm luôn linh hoạt hiện tại lại không biết trả lời như thế nào.

Bộ dáng cô nàng xinh đẹp, gia thế tốt, tính cách tốt, thành tích tốt, đã quen với việc đại đa số nam sinh cúi đầu xưng thần với cô, mang theo tư thái khát khao.

Số lần nhận được thư tình, nghe được lời tỏ tình nhiều đến không đếm xuể. Yêu hoặc là thích, với cô mà nói có lẽ là thứ dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà duyệt qua vô số người, lại chưa từng có người nói với cô: "Anh thích chính là em, không liên quan đến những thứ khác."

Vẫn cho rằng hết thảy những gì mình có được chính là tư bản hấp dẫn người khác, nhưng thiếu một thứ, dung mạo cũng được, tài hoa cũng được, sẽ còn nhiều người vây quanh bên mình làm hộ hoa sứ giả nữa không?

...

Đó là loại tình cảm gì, khiến một người rõ ràng thích người cùng giới tính với mình lại có thể nói ra câu

'Tui không phải đồng tính luyến ái, tui chỉ là thích anh ấy mà thôi!'

Cảm động, hâm mộ, hay là thứ tình cảm gì khác, tâm tình không thể diễn tả được bằng lời.

Khiến cô hiện tại vì vấn đề mình vừa đề cập vừa rồi mà cảm thấy áy náy.

Gia đình, thế tục, nếu dùng những thế này để hạn chế, để làm khó bọn họ, không khỏi có vẻ quá mức nông cạn hẹp hòi.

Cô thiếu chút nữa đã quên, người Tiếu Lang thích là Vương Mân —— Thằng em họ tài hoa trác tuyệt lại giỏi giấu tài. Nếu là người mà nó muốn, có ai có thể ngăn cản được chứ? Tiễn bước Tiếu Lang, Liêu Tư Tinh gởi một tin nhắn sang cho Vương Mân.

"Chị biết quan hệ của hai người rồi, chúc phúc hai đứa."

Sau khi Vương Mân nhận được tin nhắn thiếu chút nữa làm rớt luôn di động, có nên giả ngu không ta?

Cuối cùng vẫn là gởi sang một chuỗi dấu chấm lửng: "..."

Liêu Tư Tinh: "À, còn có, chị nghe Tiếu Lang nói, cậu ấy thích nữ sinh."

Vương Mân: "... Em cũng thích nữ sinh."

Liêu Tư Tinh trở mình xem thường, nghĩ rằng Tiểu Tiểu của cưng cũng đã thừa nhận rồi, cưng còn cãi bướng.

Không qua vài giây lại tới thêm một tin nhắn.

Vương Mân: "Bọn này là anh em tốt."

Liêu Tư Tinh: "..."

...

Tiếu Lang đi đến chỗ hẹn, dọc theo đường đi luôn hồn vía bất an.

Vốn dĩ bí mật chỉ thuộc về mình và Vương Mân bỗng nhiên bị 'người thứ 3' biết, chung quy cứ cảm thấy trong lòng đặc biệt lo lắng (đám bạn trên mạng của cậu không tính là người, là ảo thôi), hơn nữa trận tuyến còn thất thủ từ phía mình, bị anh trai biết thì làm sao bây giờ! Sẽ không vui sao? Hay sẽ buồn bực rối rắm? Ngao ngao ngao... Phiền chết người mà!

Tiếu Lang vừa sốt ruột chà chà đôi giày dưới chân, vừa thỉnh thoảng nhìn đồng hồ. Ngẫu nhiên một ánh mắt lạnh lùng quét ngang quần chúng nam nữ tò mò bên cạnh, dọa lui mấy người muốn đến gần.

Địa điểm hẹn hò còn chưa quyết định, chỉ nói 12h tập hợp tại cửa Nam Kinh Đại.

Đã gần đến buổi trưa, Tiếu Lang buổi sáng chưa kịp ăn đã chạy đi tìm Liêu Tư Tinh, lúc này đói bụng đến kêu lên ùng ục.

Đang ngồi trên tàu điện ngầm thì nhận được điện thoại của Vương Mân, Vương Mân hỏi: "Đang ở đâu?"

Tiếu Lang ấp a ấp úng nói: "Đang trên đường, lập tức tới liền."

"Muốn đi đâu ăn?" Bình thường ăn cái gì phần lớn đều là Vương Mân quyết định, bởi vì cậu sẽ chọn món ăn nào ngon, chỗ nào được. Nhưng trước khi quyết định, cậu sẽ trưng cầu ý kiến và suy nghĩ của Tiếu Lang một chút, chứng tỏ mình cũng không phải độc đoán.

Tiếu Lang nói: "KFC đi."

Vương Mân: "Bác bỏ."

Tiếu Lang: "Vậy Pizza Hut."

Vương Mân: "... Có thể đổi lựa chọn khác không?"

Tiếu Lang: "Đại thiếu gia, vậy anh nói anh muốn đi chỗ nào luôn đi! Em có cơm ăn là tốt rồi, đi chỗ nào ăn món nào có gì khác đâu, mấu chốt là có anh đi chung á!"

Vương Mân được những lời này dỗ dành đến pháo hoa nở tưng bừng trong lòng: "Nếu không chúng ta đi ăn cơm Tây đi?"

Tiếu Lang: "Pizza Hut không phải là cơm Tây sao!"

Vương Mân: "Đó là thức ăn nhanh..." Đi mấy chỗ đó còn không bằng đi căn tin Kinh Đại...

Tiếu Lang: "Hừ hừ hừ, nghe lời anh, anh quyết định đi!"

Vương Mân: "Nghe nói ở đường phía Đông Kinh Đại mới mở một nhà hàng kiểu Mỹ, tuy rằng không quá chính tông, nhưng hương vị cũng không tệ lắm."

Tiếu Lang: "A, được đó, vậy đi nơi đó đi."

...

Đến đường phía Đông, Tiếu Lang liếc mắt nhìn một cái liền thấy được người nào đó như hạc giữa bầy gà.

Vương Mân hôm nay mặc một chiếc áo bành tô màu lam đậm, hạ thân mặc quần bò cùng màu, một đầu tóc ngắn đẹp trai đến chói mắt... Không hổ là người mình thích, ngao ngao!

Tiếu Lang có chút kích động ngoắc ngoắc cậu, liền thấy biểu tình kinh ngạc của đối phương khi nhìn về phía mình. Lúc này mới nghĩ đến bản thân giờ phút này đang hóa trang!

Tiếu Lang vẻ mặt囧囧 mà chạy đến bên cạnh Vương Mân, hô một tiếng: "Anh~"

Giây tiếp theo, biểu tình bình tĩnh tự nhiên của Vương Mân liền vỡ nát, cậu tựa như một nhóc con mới gặp mối tình đầu, sắc mặt đỏ lên. Sau đó tựa như đang che dấu gì đó, vừa nắm chặt tay Tiếu Lang, vừa nghiêng đầu đi.

Khách qua đường vốn dĩ tò mò vây xem, cũng bởi vì hành động này của Vương Mân mà bừng tỉnh: À ~ Hóa ra người nọ là một nữ sinh!

Vương Mân một đầu tóc ngắn, Tiếu Lang là tóc dài tới bên tai.

Vương Mân mặc áo bành tô rộng, Tiếu Lang mặc áo khoác đeo thắt lưng.

Vương Mân mang giày da, Tiếu Lang mang giày boot cổ ngắn.

Hai người cao thấp kém nhau 5cm, từ bên ngoài nhìn vào thực có cảm giác bạn trai bạn gái!

"Sao lại ăn diện thành thế này?" Vương Mân đè nặng thanh âm hỏi.

Tiếu Lang có chút vô tội: "Anh không vui sao?"

Vương Mân: "Không phải."

Tiếu Lang: "Thích không?"

Người nào đó bên tai đỏ lên: "Ừm."

"Cái gì?" "Thích."

Tiếu Lang vui vẻ, tốn nhiều tâm tư như vậy, chính là vì nghe người yêu chính miệng nói ra chữ này!

Vào nhà hàng, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không hoài nghi quan hệ của hai người, lúc Vương Mân gọi món ăn đối phương còn hỏi: "Có cần kêu thêm một phần kem giáng sinh cho bạn gái của cậu hay không? Đây là món đặc biệt của nơi này!"

Tiếu Lang cười tủm tỉm nhìn cậu không nói lời nào.

"Vâng, cho hai phần." Vương Mân trừng mắt nhìn Tiếu Lang đang vui sướng khi người gặp họa, lại bởi vì 'sắc đẹp' của đối phương hấp dẫn mà dời tầm mắt, hành động có vẻ có chút chân tay luống cuống, khiến trong lòng Tiếu Lang thật ngọt ngào.

Món thịt beefsteak không biết cho thêm nước sốt gì, vị chua chua, ăn rất ngon.

Tiếu Lang vừa ăn, vừa kể chuyện mình đi gặp Liêu Tư Tinh cho Vương Mân nghe, còn thẳng thắn nói Liêu Tư Tinh đã biết quan hệ của hai người.

Vương Mân đối với sự thành thật của Tiếu Lang rất vừa lòng, ngoài miệng lại không buông tha cậu:

"Em thật ngốc, chị ấy là đang lừa em nói đó!"

Tiếu Lang bất đắc dĩ nói: "Dù sao em cũng nói với chị ấy, em thích anh."

Vương Mân đưa tin nhắn mình gởi cho Liêu Tư Tinh cho Tiếu Lang xem, Tiếu Lang cười 'hì hì' nói,

"Anh em tốt hả? Anh làm vậy tương đương với việc phủ định quan hệ của chúng ta."

Vương Mân: "Vì sao phải thừa nhận?"

Tiếu Lang ngẫm lại cũng đúng, Vương Mân và mình đều thích nữ sinh —— Nếu như bọn họ không thích đối phương.

Vương Mân: "Về sau nếu có người nghi ngờ em nữa, em cũng đừng thừa nhận, đừng có ngốc mà cái gì cũng nói ra hết."

Tiếu Lang: "Đây là chị của anh đó!"

Vương Mân: "Lòng hiếu kỳ của phụ nữ rất đáng sợ."

Tiếu Lang: "Em nói cho Liêu Tư Tinh hai đứa mình cũng chưa làm gì."

Vương Mân: "Em càng nói như vậy sẽ càng khiến chị ấy suy nghĩ miên man đó."

Tiếu Lang: "Chị ấy có chứng cứ gì!"

Vương Mân: "..."

Tiếu Lang: "Dù sao chúng ta quả thật cũng không có làm gì."

Vương Mân: "Không có sao?"

Tiếu Lang: "Chỉ sờ sờ mà thôi, giữa nữ sinh cũng có hiện tượng sờ tới sờ lui mà."

Vương Mân: "Nữ sinh sẽ giúp đối phương giải tỏa dục vọng sinh lý sao?"

Tiếu Lang bĩu môi: "Em làm sao biết."

Vương Mân: "..."

Tiếu Lang tựa hồ còn đang ảo não vì chuyện quan hệ giữa mình và Vương Mân bị người khác biết,

Vương Mân an ủi cậu: "Đừng suy nghĩ nhiều, Tư Tinh sẽ không nói lung tung." Huống chi một năm rưỡi trước em trai em còn biết quan hệ của chúng ta...

Tiếu Lang gật đầu: "Về sau nếu có người hỏi, em đánh chết cũng không thừa nhận."

Vương Mân cười trêu chọc nói: "Đánh chết thì thừa nhận đi."

Tiếu Lang nhai thịt bò đáp, "Tình yêu của chúng ta chỉ chúng ta biết là được rồi."

"..." Vương Mân nghẹn họng, bởi vì ngữ khí nghiêm túc của Tiếu Lang mà cảm động.

Tiếu Lang giơ ly lên nói: "Anh em tốt!"

Vương Mân: "... Cụng ly."

Đồ ăn kèm là khoai tây nghiền, hoa quả kéo đường, tôm lột lăn bột chiên... Một bàn thức ăn ngon nhồi đầy dạ dày Tiếu Lang.

Sau khi ăn xong, mỗi người lại tráng miệng bằng một phần kem ly ngon miệng, nghe âm nhạc êm dịu trong nhà hàng, thoải mái đến mức muốn híp mắt lại.

Cách đó không xa có một đôi tình nhân nam nữ ngồi cùng nhau trên ghế sofa, nữ sinh tựa vào trong ngực nam sinh. Tiếu Lang nhớ tới lần sinh nhật của mình vào năm lớp 12, Vương Mân dẫn mình đến một quán cà phê mừng sinh nhật, hai người cũng dựa sát vào nhau như vậy. Bỗng nhiên có chút hoài niệm, cũng muốn giống như bọn họ, nhưng mà chỗ này không có vách che, phỏng chừng Vương Mân sẽ thẹn thùng.

Từ trong nhà hàng đi ra, hai người tựa như một đôi tình nhân bình thường cùng nhau đi dạo phố.

Vương Mân thử thăm do ôm lấy thắt lưng Tiếu Lang, Tiếu Lang sợ nhột, né tránh hai cái mới chịu đi vào khuôn khổ.

Rất ít khi có thể giữa ban ngày ban mặt lại làm động tác thân mật như vậy, trong buổi chiều hôm ấy, hai người ngược lại xem như quang minh chính đại làm một đôi ngọt ngào!

Tiếu Lang chọn một chiếc khăng quàng cổ hoa văn sọc caro làm quà giáng sinh cho Vương Mân, Vương Mân suy nghĩ mua cái gì cho Tiếu Lang thì tốt, tiếp đó liền đi qua một cửa hàng bán phụ kiện tóc, bên trong treo đầy các loại tóc giả đủ kiểu dáng...

Tiếu Lang hưng trí bừng bừng thử đội đủ kiểu tóc giả, Vương Mân chọn một kiểu tóc dài hơi xoăn như sợi mì cho Tiếu Lang: "Thử cái này xem."

Tiếu Lang đội lên: "Oa, thiệt thanh thuần!" Lấy xuống: "Thiệt đẹp trai!" Lại đội lên: "Biến thành mỹ nữ rồi!" Lại lấy xuống: "Thiệt đẹp trai!"...

Vương Mân: "..."

Tiếu Lang hồi phục tinh thần lại, Vương Mân đã thanh toán tiền xong, "Đội lên đi."

Mỹ mãn ôm sát thắt lưng 'bạn gái', hai người mới vừa đi một lúc, Tiếu Lang liền biến sắc, kéo Vương Mân trốn vào bên trong một cửa hàng bên đường.

"Làm sao vậy?" Vương Mân kỳ quái.

Tiếu Lang: "Đại Trệ và vợ của cậu ta!"

Vương Mân ngẩng đầu, nam sinh dáng người khôi ngô kia không phải là Vu Trí Chí sao! Bất quá mình và đối phương chỉ gặp nhau vài lần, hẳn là sẽ không nhận ra đâu nhỉ...

"Xong rồi xong rồi, bọn họ đang đi về bên này!" Tiếu Lang khẩn trương mà ôm lấy cánh tay Vương Mân.

Vương Mân vừa ngọt ngào, vừa buồn bực nói, "Mau tránh vào bên trong một chút đi!" Bộ dáng xinh đẹp thế này của Tiếu Lang chỉ thuộc về một mình mình, sao có thể cho người khác nhìn thấy chứ! Nếu như Vu Trí Chí trở về ký túc xá tuyên truyền ra ngoài, Tiếu Lang sẽ không có ngày yên bình!

Hai người quay người lại, chỉ thấy trong tiệm treo quần lót phụ nữ rực rỡ muôn màu...

Bà nội cha nó, vừa rồi vội vội vàng vàng chạy vào, căn bản khôngnhìn thấy nơi này bán chính là các thể loại Bra! Nếu thấy trước, haingười bọn họ tuyệt đối sẽ không bước vào nửa bước!