Chương 18

Chương thứ mười tám

Cái gì cũng chưa làm

☆ ☆ ☆

Hai ngày nay, Tiếu Lang cũng đang chuẩn bị cho cuộc thi tiếng Anh cấp bốn, mỗi ngày học từ vựng rồi làm tới 7 đề thi thử.

Hoàng Vũ bình thường lười biếng, tới thời khắc mấu chốt cũng biến thành phần tử chăm học.

Một ngày nọ hai người ở thư viện ôn tập nhìn thấy một nữ sinh vẻ ngoài rất thanh lệ xinh xắn. Tại loại 'học viện Kỹ thuật' tỷ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng như Khoa Đại này, có diện mạo bậc này thật sự không nhiều lắm.

Vì thế, tại thời điểm Tiếu Lang đang nghĩ một nữ sinh có chút tư sắc chỉ tầm tầm cỡ Trầm Dư Lâm lại nghiễm nhiên biến thành mỹ nhân tại Khoa Đại, bạn trẻ Hoàng Vũ lại bắt đầu biến người ta thành đối tượng ý da^ʍ...

"Chân thiệt đẹp nha!"

Tiếu Lang nhìn hai cái, thầm nghĩ: đùi ngắn quá, so sánh với nữ thần Liêu Tư Tinh trong lòng mình, người nọ muốn đạt tiêu chuẩn còn khó nữa là.

Nghĩ lại, so sánh với mình không biết thế nào ha. Nhớ năm đó cậu giả nữ cũng là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.

Bất quá đã là lịch sử! Anh hùng không nhắc tới chuyện cũ, Tiếu Lang không phải là hoa hậu giảng nữa, A Di Đà Phật...

Hoàng Vũ mê đắm đánh giá: "Chỉ là ngực hơi nhỏ, nhìn ngang còn có một chút, nhìn chính diện quả thực chính là sân bay mà."

Tiêu Lang chẳng có cách nào ngăn lại bản thân bổ não: Loại tiêu chuẩn này, phỏng chừng lúc mình đội tóc giả mặc váy còn đẹp hơn cô ấy nhiều... Stop!

Tiếp tục quan sát nữ sinh kia, thấy đối phương đi đến một chỗ trước phía trước, từ trong túi lấy ra một bịch khăn giấy, lại lấy ra một chai nước khoáng, thấm ướt khăn giấy, cẩn thận lau qua mặt bàn một lần. Sau khi lau xong, lại rút ra một cái khăn khác, trải lên trên, lau khô nước còn đọng lại. Tiếp đó, cô đặt túi lên bàn, kéo khóa, từ bên trong lấy cái khăn vải...

Đúng vậy, là khăn vải, hai cái, một cái sọc caro màu kem, không biết là vải thường hai là bằng bông, trải lên trên bàn.

Một cái khác nhỏ hơn một chút, màu xám trắng, trải lên trên băng ghế.

Tiếu Lang và Hoàng Vũ nhìn đến sợ ngây người.

Hoàng Vũ nhỏ giọng nói: "Nhỏ này tuyệt đối có bệnh sạch sẽ quá mức!" Nói xong còn ngửi ngửi mùi trên quần áo mình, tựa như đã bắt đầu ảo tưởng tình cảnh bản thân ngồi cùng một chỗ tự học với cô...

Nữ sinh kia theo thứ tự lấy từ trong túi xách ra một cái bình giữ ấm, túi bút, sách vở, sách bài tập... Đều 'vị trí chính xác' đặt trên khăn trải bàn, tất cả mọi vật đều vô cùng ngăn nắp, chứ không phải đặt tùy ý.

Sau khi bài biện xong, cô thoáng dịch chuyển bình giữ ấm một chút, nhìn thành quả, mới vừa lòng ngồi xuống, mở túi bút, từ bên trong lấy ra một bộ headphone tránh tạp âm, tách hai tai nghe ra, nhét vào tai mình.

Hoàng Vũ: "..." Thật đáng sợ!

Tiếu Lang nói: "Ông đừng nghĩ nữa, tuyệt đối vô dụng." Vương Mân tựa hồ cũng có tính thích sạch sẽ và chứng cường bách, nhưng mà không nghiêm trọng thế này, nhiều nhất là giặt sạch quần áo, đồ dùng xong rồi sẽ quyết đoán ném đi. Nếu Vương Mân cũng giống nữ sinh kia, mình tuyệt đối không dám cùng một chỗ với anh ấy!

Từ khi gặp qua 'nhỏ thích sạch sẽ' kia (nickname Tiếu Lang và Hoàng Vũ đặt cho cô), Tiếu Lang cảm thấy bản thân có chút không bình thường. Cậu cứ thường nhớ tới hồi trung học khi mình giả làm nữ sinh, cùng với ánh mắt của Vương Mân nhìn mình...

Tiếu Lang rất muốn biết, hiện tại Vương Mân nếu nhìn thấy bản thân mặc nữ trang sẽ có biểu tình gì.

Anh ấy có thích con gái không? Nếu như mình là nữ sinh, anh ấy có càng thích mình hơn so với khi mình là nam sinh hay không?

Tuy rằng lý trí cực lực đè nén loại suy nghĩ vớ vẫn này, nhưng nó vẫn cứ như măng mọc mùa xuân càng ngày càng bành trướng ở trong đầu...

Vì thế, sau khi cuộc thi tiếng Anh kết thúc, tinh thần Tiếu Lang buông lỏng một chút, liền quyết định biến chuyện này thành thực tiễn!

Điều kiện thực tiễn yêu cầu, đầu tiên là phải có nữ trang, tiếp theo phải hóa trang!

Trong quá trình này, còn không thể cho đám bạn học bên cạnh biết, cũng không thể để Vương Mân biết!

Thật đúng là khó khăn mà! Tiếu Lang cầm di động lật danh bạ nửa ngày, cuối cùng tập trung vào hai đối tượng có thể cung cấp trợ giúp cho mình.

Một người là Trần Dư Lâm tại Kinh Đại, người đã từng thầm mến mình (Vương Mân nói); một người khác, chính là nữ thần Liêu Tư Tinh —— Đã từng là bạn gái trên danh nghĩa, chị họ trong hiện thực của Vương Mân...

Tiếu Lang càng có xu hướng tới tìm Liêu Tư Tinh hỗ trợ, bởi vì khí tràng của Trần Dư Lâm cứ luôn khiến cậu có một chút sợ hãi.

Hẹn địa điểm gặp mặt nói chuyện với Liêu Tư Tinh, Tiếu Lang tránh né bạn cùng phòng, lén lút ra ngoài.

Lần thứ hai nhìn thấy Liêu Tư Tinh, cậu không khỏi có chút cảm động, nhìn diện mạo này, nhìn dáng người này, nhìn khí chất này... Đây mới là nữ thần! Nửa năm không gặp, nữ thần càng ngày càng đẹp! Có lẽ bởi vì lên đại học, bỏ đi nét ngây ngô của học sinh trung học, bỏ đi trang phục trăm ngày như một, nữ thần càng có 'hương vị nữ thần', càng trở nên phong tư yểu điệu.

—— Quả nhiên là thập giai thiếu nữ của C thị, hoa hậu giảng đường danh xứng với thực của Hoa Hải chúng ta!

Liêu Tư Tinh chọn một quán cà phê cấp bậc rất cao.

Thẩm mỹ của cô, tư thái và ngữ khí nói chuyện vẫn có chút tương tự với Vương Mân, dù sao gien bẩm sinh và hoàng cảnh sống vẫn quyết định hết thảy mà.

"Chuyện gì vậy? Thần thần bí bí." Từ khi Vương Mân nhận Tiếu Lang làm em trai, Liêu Tư Tinh vẫn luôn đối với cậu rất tốt, giọng điệu tựa như đối đãi với người thân của mình, khiến một nữ thần vốn dĩ chỉ có thể đứng xa nhìn, cũng có vẻ bình gị gần gũi hẳn lên.

"Cái kia... Mấy ngày nữa trường học của tui có một vũ hội hóa trang, tui muốn nhờ bạn hỗ trợ hóa trang, có được không?" Tiếu Lang rất ít khi nói dối, một câu phải luyện tập nửa ngày, lúc này mới có thể thông thuận nói ra. (Cậu tuyệt đối không dám nói là 'Giả nữ đi hẹn hò với em trai bạn'...)

Liêu Tư Tinh ngược lại rất dứt khoát, "Được, vừa lúc ngày mai tui rảnh, cậu muốn giả trang thành dạng gì?"

"Giả thành... Nữ." Tiếu Lang khẩn trương đến mức tiếng nói có chút run rẩy.

Ngữ khí của Liêu Tư Tinh mang theo chút ý cười, "Cậu muốn giả nữ?" "Xuỵt ——!" Mặt Tiêu Lang sắp bóc hơi luôn rồi!

"..." Liêu Tư Tinh buông tách cà phê trong tay xuống, nói: "Đi thôi, tui dẫn cậu đi chọn quần áo thích hợp."

Đi dạo shop thời tràn, mua tất cả đồ cần dùng, thấy nữ thần sấm rền gió cuốn, Tiếu Lang yên lặng không còn lời gì để nói.

Liêu Tư Tinh dẫn theo Tiếu Lang trở về chỗ ở của mình —— Cô gái này còn tự mình thuê một căn nhà trọ nhỏ nữa! (Kẻ có tiền kẻ có tiền kẻ có tiền...) Sau đó hào phóng bảo Tiếu Lang vào phòng ngủ của mình, tiếp đó đặt mớ quần áo lên trên giường, nói với Tiếu Lang: "Tui ra phòng khách, cậu thay quần áo này vào đi, tui nhìn thử xem."

Áo len thuần màu đen bó sát người, áo khác màu xám bạc, khuya áo cũng màu bạc, vớ đen, quần short bằng da màu đen mặc bên ngoài, còn có thắt lưng to bản bằng bạc? Đây là kiểu phối hợp gì... Đáng tin sao? Hơn nữa không có Bra, tại sao lại không có Bra?!

Liêu Tư Tinh thật vừa lòng nhìn Tiếu Lang vừa thay đồ xong, nói: "Rất ra dáng."

Tiếu Lang soi gương, nói: "Vẫn là tui mà."

Liêu Tư Tinh cười nói: "Đương nhiên là cậu."

Tiếu Lang nghi hoặc: Hồi trung học giả nữ, chính là toàn toàn giống nữ mà, tóc giả, ngực to, chính mình cũng không nhận ra!

Liêu Tư Tinh đẩy cậu ngồi trên ghế sofa nói, "Cậu chính là cậu, vì cái gì muốn biến thành người khác?" Nói xong, còn sờ sờ mặt cậu.

Bị nữ thần ăn đậu hũ, hai má Tiếu Lang có chút phiếm hồng.

"Tui trang điểm cho cậu." Liêu Tư Tinh bảo Tiếu Lang nhắm mắt lại, vừa kiên nhẫn giải thích: "Với dáng người và chiều cao hiện tại của cậu, sao có thể so với hồi lớp 10 được, cậu hiện tại chính là thân hình con trai, một anh đẹp trai, giả nữ sẽ chẳng ra cái gì cả." "À..." Hóa ra là như vậy.

Liêu Tư Tinh: "Hiện tại mặc quần áo này sẽ khiến cho cậu có vẻ trung tính hóa, diện mạo của cậu rất tốt, chỉ cần không nói tiếng nào, người khác sẽ không biết cậu là con trai hay là con gái."

Tiếu Lang: "Nhưng mà tui không có ngực."

Liêu Tư Tinh: "... Phụ nữ ngực phẳng cũng nhiều mà. Biết không, người xinh đẹp nhất trên thế giới, đều là nam nữ chẳng phân biệt được! Đám người mẫu thời trang gì đó đều là ngực phẳng không thấy sao."

Tiếu Lang: "À..."

Trang điểm xong, Liêu Tư Tinh chọn một cái khăn quàng cổ trong tủ quần áo của mình choàng lên cho Tiếu Lang, mới lần thứ hai đẩy cậu tới trước gương. Lúc này, Tiếu Lang có một loại cảm giác bị chính mình chấn động...

"Thế nào?" Liêu Tư Tinh nhướng mày hỏi.

"Rất đẹp trai!" Cũng rất xinh đẹp! Ngao ngao!

"Ngày mốt tổ chức party?"

"... Ừm."

"Cần bạn nam không? Tui có thể giới thiệu vài người cho cậu." "..." Không cần!!

Cự tuyệt ý tốt của Liêu Tư Tinh, lại chân thành nói cám ơn, Tiếu Lang quyết định sáng sớm ngày mốt sẽ tìm Liêu Tư Tinh hóa trang, sau đó sẽ mời cô nàng đi ăn một bữa cơm.

Tiếu Lang đi rồi, Liêu Tư Tinh cong khóe môi, bấm điện thoại cho Vương Mân.

"Alo?" Lạnh lùng.

"A Mân! Có nhớ chị không?" Cười gian.

"... Không có, chuyện gì vậy?" Cứng ngắc.

"Ngữ khí nói chuyện với chị của cậu là gì đây hả?" Tà ác.

"... Chị." Không cam lòng.

"Ngày mốt là đêm bình an, có hoạt động gì không?" Thăm dò.

"Đã hẹn trước với Tiếu Lang rồi, cùng đi ra ngoài chơi." Báo cáo.

"A~~~~" Trong lòng biết rõ ràng.

"Có việc gì thế?" Hoài nghi.

"Không có, cứ như vậy đi, lần sau sẽ gọi điện thoại cho cưng, bái bai~". Dứt khoát.

"..." Dự cảm điềm xấu.

Liêu Tư Tinh ngồi trên ghế sofa trầm tư.

Lúc trung học cô đã cảm thấy Vương Mân và Tiếu Lang thực ái muội.

Vương Mân thiên tính lãnh đạm, có tính sạch sẽ cực cao, chưa bao giờ mở rộng cửa lòng với người nhà, cư nhiên lại nhận người khác làm em trai!

Không chỉ như vậy, cậu còn lộ ra ôn như tươi cười với Tiếu Lang, vì Tiếu Lang mà khoa trương thi đậu hạng nhất toàn khối, tranh thứ hạng thể thao... Dẫn Tiếu Lang về nhà, chia sẻ không gian cá nhân, thậm chí cùng giường cùng gối...

Còn vì thế mà chủ động đề xuất chấm dứt quan hệ bạn trai bạn gái trên danh nghĩ của hai người, lý do là 'Sợ Tiếu Lang miên man suy nghĩ."

Có loại quan hệ gì mới có thể khiến một nam sinh miên man suy nghĩ? Vấn đề này, quanh quẩn trong đầu Liêu Tư Tinh rất lâu rồi.

Vẫn cảm thấy giữa bọn họ có gì đó, nhưng vẫn luôn không nói rõ ràng ra được là cái gì. Chung quy cứ cảm thấy ái muội giữa đồng tính với nhau có chút kỳ quái, nhưng mà phát sinh trên người Vương Mân và Tiếu Lang lại thực đương nhiên.

Mãi đến lúc lên đại học, nghe được rất nhiều từ ngữ mới, kết bạn với không ít người, mới biết được, trên thế giới này thật sự có loại quan hệ đồng tính luyến ái này... Nhất là tại chốn đại học nổi tiếng cả nước tuấn nam mỹ nữ khắp nơi này, chuyện nam nam yêu nhau càng có thể tùy nơi tùy lúc thấy được.

Lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra, lúc trung học Vương Mân và Tiếu Lang cũng vậy!

Tuy rằng chưa nghe bọn họ chính miệng thừa nhận, nhưng mà quan hệ tốt thành như vậy, bản thân đoán cũng không sai đi bao nhiêu!

...

Buổi sáng ngày 23 tháng 12, Tiếu Lang đến tìm Liêu Tư Tinh.

Liêu Tư Tinh cẩn thận giúp người trước mắt hóa trang, thầm nghĩ răng, một anh chàng đẹp trai đáng yêu như vậy, nếu không phải thích Vương Mân, hẳn là cũng có thể tìm được cô gái tốt mà nói chuyện yêu đương nhỉ.

Vương Mân đích xác rất ưu tú, ưu tú đến mức đến tận bây giờ, Liêu Tư Tinh vẫn không gặp được bất cứ nữ sinh nào có thể xứng đôi với em trai mình, nhưng Tiếu Lang cùng Vương Mân một chỗ lại một chút cũng không khiến cô cảm thấy đáng tiếc, thậm chí còn có chút vui mừng!

Có đôi khi, bản thân cũng bởi vì ảo tưởng hai người đầy tình cảm ôm nhau đồng thời hôn môi mà kích động, tim đập tăng tốc... Chuyện này là vì nguyên nhân gì chứ?

"Tiếu Lang..." Liêu Tư Tinh thật sự nhịn không được.

"Sao?"

"Cậu mà A Mân là quan hệ người yêu sao?"

Tiếu Lang mãnh liệt trợn to mắt, hoảng sợ nhìn Liêu Tư Tinh. Đầu vang ong ong, chỉ còn lại bốn chữ vang vọng: Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!...

Liêu Tư Tinh thấy vẻ mặt của cậu, nháy mắt mềm lòng, tận lực dùng biểu tình ôn hòa nhất nói: "Cậu đừng khẩn trương, tui đứng về phía các cậu."

Tiếu Lang: "..." Cái gì, cái gì, cái gì? Anh! Chúng ta bể chuyện rồi! Xong rồi xong rồi xong rồi, bị phát hiện!!

Liêu Tư Tinh: "Tui nói, nếu hai người cùng một chỗ, tui sẽ ủng hộ."

Trong vài giây, tim Tiếu Lang bị nâng lên hạ xuống mấy lần, cậu yếu ớt hỏi, "... Hả?"

Liêu Tư Tinh thoải mái nói: "Kỳ thật tui đã sớm biết."

Tiếu Lang truy vấn: "Vương Mân nói cho bạn biết sao?"

Liêu Tư Tinh giảo hoạt mỉm cười, nghĩ thầm, trả lời thế này, xem như là thừa nhận phải không.

"Nó không nói, là tui tự mình nhìn ra."

Tiếu Lang thật muốn quỳ xuống bái phục nữ thần, ôi mẹ tôi ơi, từ khi cùng một chỗ với Vương Mân, đây là lần đầu tiên có người ngay chính mặt mình vạch trần quan hệ giữa hai người! Đặc biệt kinh khủng!! Chẳng lẽ mình với Vương Mân ân ái biểu hiện rõ ràng đến như vậy sao?

Tiếu Lang khóc không ra nước mắt: "Đại tỷ, bạn đừng nghĩ nhiều, bọn tui cái gì cũng chưa làm!" Liêu Tư Tinh: "..."