- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ngọc Thạch Phi Ngọc
- Chương 10
Ngọc Thạch Phi Ngọc
Chương 10
Chương thứ mười
Buổi offline
☆ ☆ ☆
"A ha ha ha..." Tiếng cười khoa trương của Tiếu Lang truyền tới từ đầu kia điện thoại, cậu ngao ngao kêu lên, không biết đang hưng phấn vụ gì.
Vương Man nghe nửa ngày mới hiểu được, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, "Lợi hại như vậy sao? Tổng cộng có mấy người giành giải nhất?"
"Giải nhất đương nhiên chỉ có một! Chính là em! Là em đó!!!" Tiếu Lang hưng phấn gào thét.
Vương Mân: "Phần thưởng có những gì?"
Vương Mân đáp lại hấp dẫn lực chú ý của cả đám trong ký túc xá, Tề Huy Thành quay đầu hỏi, "Trúng thưởng cái gì?"
Mục Đào: "Xổ số sao?"
Vương Mân bật loa ngoài, thanh âm của Tiếu Lang lập tức vang lên trong ký túc xá ——
"Đồng phục kỷ niệm của Khoa Đại, chén khắc hoa văn trường, notebook! Một cái thẻ trị giá năm trăm tệ ở thư viện Bắc Kinh! Một bộ vé vào cửa các điểm tham quan toàn Bắc Kinh!"
Vương Mân: "Thật phong phú ha!"
Tiếu Lang: "Ha ha ha, cái đó đương nhiên! Giải nhất bằng toàn bộ giải nhì, giải ba và giải khuyến khích cộng lại lận đó a a!"
Vương Mân: "Ký túc xá bọn em đều đi sao?"
Tiếu Lang: "Ừa! Toàn bộ người trong ký túc xá đều đi, lúc bọn em đi vào lễ đường, mỗi người sẽ được phát một dãy số, xen kẽ có các hoạt động giao lưu, người được gọi trúng giải số phải lên sân khấu biểu diễn tiết mục, ngay từ đầu em còn cầu nguyện đừng gọi trúng em! Không ngờ vận khí lại tệ như vậy, gần ngàn người, chỉ chọn mười, trong đó có một người lại là em a! Cũng bởi vì bốn số cuối cùng trong dãy số di động của MC trùng với số của em! Nhưng không ngờ lại may mắn ghê luôn, vừa rút liền rút được giải nhất, từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên em trúng thưởng lớn như vậy đó! Nhìn thấy phần thưởng giải nhất kia, em còn cảm thấy mình đang nằm mơ... Mèn đéc ơi!~" Người trong ký túc xá Vương Mân nghe xong, cũng không khỏi bật cười.
"Anh không ngờ em còn biết biểu diễn văn nghệ nữa đó." Vương Mân trêu chọc nói, "Em biểu diễn cái gì?"
"Em sao lại không biết chứ! Em hát , chính là bài ca của lớp chúng ta đó!" Tiếu Lang nói xong, ở bên kia tựa như động kinh mà bắt đầu 'hét' lên, "Hi bá bá, hi bá bá ~ Ố ~ Ố ~~"
"Với cổ họng ngũ âm không đầy đủ như em, vừa mở miệng chẳng phải là dọa thiên hạ chạy sạch hay sao?" Vương Mân nhịn không được trêu chọc cậu.
Tiếu Lang: "Xí ~~ MC kia còn khen em hát rất hay kìa! Dưới sân khấu cũng có rất nhiều người vỗ tay cho em!"
Vương Mân: "MC nào mà khẩu thị tâm phi như vậy..."
Tiếu Lang xù lông nói, "Anh không may mắn như em nên ghen tị phải không! Em nói cho anh biết, cái anh MC kia là phó chủ tịch hội sinh viên của viện Báo chí truyền thông, bộ trưởng bộ văn nghệ của trường, bộ dạng vừa cao lại đẹp trai, anh ấy nói lúc em hát có một loại hương vị khác, còn bảo em hát thêm một bài nữa! đó Anh xem người ta biết ăn nói như vậy, so với anh có mị lực hơn nhiều!" Tiếu Lang ý tứ đơn giản chính là 'Anh còn nói em nữa em liền trèo tường'...
Vương Mân quả nhiên không còn lời gì để nói, thật muốn bắt lấy cái tên nhóc bại hoại không để người ta yên lòng kia cột lấy chặt chẽ, gắt gao nhìn chằm chằm mới vừa bụng!
'Ngụ ý' đã có hiệu quả, Tiếu Lang thấy đủ liền dừng lại, tiếp tục ư ư a a, hàm hàm hồ hồ nói, "Trước khi rút thăm trúng thưởng phải nói ra một điều ước, nhất định phải nói thật chân thành, trước lượt của em có một tên nói 'XXX anh yêu em', em cũng không biết mình nghĩ gì, đầu óc nóng lên, liền rống lên với cả trường, 'Anh, nếu em trúng thưởng, phần thưởng đều là của anh', phía dưới khán giả đều chê cười em, mấy tên trong ký túc xá của em còn cười lớn nhất nữa chứ, em đều nhìn thấy hết! MC hỏi ai là anh trai em, còn nói ai lớn hơn em đều là anh của em, vậy anh ta cũng là anh của em luôn... Hừ, dù sao em cũng chỉ có một mình anh là anh thôi... A~ Anh xem em đối với anh tốt chưa... Anh có nghe thấy không?!"
Vương Mân: "...Ừ."
(Đám người trong ký túc xá anh cũng nghe hết rồi! Loại lời tâm tình này em không thể để tối nay rồi hãy nói sao...)
Tiếu Lang hiển nhiển không biết di động của Vương Mân đang bật loa ngoài, lúc này Vương Mân mà tắt loa ngược lại có chút giấu đầu hở đuôi! Chỉ có thể kinh hồn táng đảm mà cầu nguyện Tiếu Lang đừng nói cái gì buồn nôn hơn nữa.
Lại không ngờ Tiếu Lang bỗng nhiên phán thên một câu: "Anh biết là tốt rồi! Đám hỗn đản trong túc xá kia đang đoạt phần thưởng của em kìa, không nói nữa, ngày mai đều mang đến cho anh, yêu anh a~ Anh~! Bái bai~!"
Vương Mân: "..."
Đám người trong ký túc xá Vương Mân nghẹn cười đến mức sắp rút gân.
Tề Huy Thành đập bàn bôm bốp nói, "Không biết còn tưởng là em gái cậu nhận được từ chỗ nào chứ!"
"Em trai cũng không sao mà." Mục Đào nhướng mày, vẻ mặt đáng khinh nói, "Cậu nói có đúng không~~!"
Dụ Niên cũng bật cười, "Em trai cậu đối với cậu thật tốt."
"Tốt đến không thể phản đối luôn!" Mục Đào học theo ngữ điệu vừa rồi của Tiếu Lang, vuốt vuốt cổ họng cố gắng ép giọng nói, "Yêu anh a~ Anh~!"
Cả gương mặt tuấn tú của Vương Mân nháy mắt nóng đến sắp bốc cháy, biểu tình nho nhã vạn năm không thay đổi cơ hồ vỡ vụn.
Rối rắm nửa ngày, rốt cục vẫn là bảo trì trầm mặc —— Lấy bất biến ứng vạn biến vậy!
Cuối tuần Tiếu Lang đến Kinh Đại tìm Vương Mân, tránh không được lại bị bọn họ trêu chọc một trận, mới biết những lời mình nói hôm qua đều bị đám người này nghe được hết, nhất thời có chút xấu hổ.
Cậu ra vẻ trấn định nói, "Ngoại trừ Dụ Niên, mỗi người các ông đều là anh của tui, như vậy được rồi chứ!"
Lại đem phần thưởng mà mình mang đến đặt lên bàn học của Vương Mân, để cho bọn họ lựa chọn.
Rất nhiều đồ lưu niệm như bút hay sổ tay có in hai chữ 'Khoa Đại', Tề Huy Thành và Mục Đào không có hứng thú, tới bộ vé vào cửa tham quan toàn thành Bắc Kinh, mới vừa lấy ra liền bị cướp đi mất mấy vé!
Tề Huy Thành cầm vé vào Tử Cấm Thành, Bắc Hải, công viên Cảnh Sơn, Mục Đào đoạt được vé đi vườn bách thú Bắc Kinh, đài thiên văn Bắc Kinh, Grand View Garden...
Tiếu Lang chọn vé vào cửa Di Hòa Viên và vườn thực vật cho Dụ Niên, Dụ Niên từ chối nói, "Tui không đi đâu, ông giữ lại để dành đi chơi với Vương Mân đi."
"Cầm đi, mấy phiếu này đều là vé đơn, hai đứa bọn tui dù có đi cũng phải mua vé đôi." Tiếu Lang nhét xấp vé vào tay cậu.
"Hai người bọn họ đi đâu cũng có đôi có cặp, thiệt kí©h thí©ɧ đám FA bọn mình mà!" Tề Huy Thành cười nói.
Mục Đào: "Đúng vậy, đừng khách khí với bọn họ!"
Tiếu Lang nhìn nhìn Dụ Niên một lát, thuận miệng nói, "À, lại nói tiếp, người dẫn chương trình cho tiệc tối đón tân sinh của trường bọn tui tối hôm qua bộ dạng có chút giống với ông á, có phải loại suất ca như các ông đều cùng một bộ dáng hay không vậy?"
Dụ Niên bỗng dưng ngẩng đầu, hỏi: "Anh ta tên gì?"
"Tên gì hả..." Tiếu Lang vò đầu khổ nghĩ, "Tên là gì tui quên rồi, hình như họ Dương." "À." Dụ Niên rũ mắt xuống, thần sắc có chút ảm đạm.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến ngày tụ hồi của đám bạn game Hiệp Minh.
Quán vịt quay chỗ tụ hội nghe nói là quán vịt nổi tiếng số một số hai của khu, thậm chí là toàn thành phố. Chi phí loại AA, mỗi người tốn 50 tệ, phần còn lại do 'chưởng môn' các phái bù vào.
Bởi vì chơi ở khu Hoa Bắc, cho nên đại đa số người chơi đều ở Bắc Kinh và các tỉnh thành lân cận, người đăng ký tụ hội rất nhiều.
Từ lớp 10 quen biết đến hiện tại đã được 3 năm, Tiếu Lang và Vương Mân đối với các vị bằng hữu đầu bên kia máy tính vẫn rất là tò mò.
Nhưng mà bọn họ cũng rất khẩn trương, dù sao trong game chơi acc vợ chồng, bạn bè trên mạng lại rất ít người biết hai người bọn họ là đồng tính. Lúc này vừa gặp mặt, chẳng khác nào 'chiêu cáo thiên hạ' quan hệ của bọn họ... Cũng không biết đưa tới bao nhiêu oanh động!
Trước khi xuất phát, Tiếu Lang và Vương Mân còn tận lực ăn diện một phen, vẫn như trước mặc sơmi và áo khoác len cùng thương hiệu cùng kiểu dáng, chỉ là khác biệt màu sắc.
Trên đường đi, Tiếu Lang bất an nói, "Nếu có người hỏi chúng ta trong đời thực có phải là một đôi hay không, mình nên trả lời thế nào bi giờ?"
Vương Mân cọ xát lòng bàn tay của Tiếu Lang, nói: "Thì nói là anh em thôi, thản nhiên một chút, không ai tưởng thật đâu."
Nhớ tới luận điệu tựa như tẩy não của Vương Mân đối với mình hồi lớp 10 —— Thẳng thắn thành khẩn, tự nhiên như thường.
Tiếu Lang lập tức bình thường trở lại: Đúng vậy, vốn chính là anh em, cũng không tính là nói xạo.
Khi sắp đến địa điểm tụ hội, di động Tiếu Lang đột nhiên vang lên. Tiếu Lang tiếp điện thoại 'Alo' một tiếng, đầu kia truyền đến nam âm phi thường 'thành thục', ngập ngừng hỏi, "Là, là Tiểu Long... Nữ phải không?"
Tiếu Lang nháy mắt có chút rối rắm, ngoại trừ Dạ Hành Vân, Giang Phong Vũ Hỏa và A Phi, không ai biết cậu là nam.
"Anh là ai vậy?" Cậu hỏi ngược lại.
"Anh là Mạt Danh." Người nọ dừng lại một chút, lẩm bẩm nói, "Không phải là gọi lộn số chứ?"
Tiếu Lang mừng rỡ, kêu lên, "Sư huynh!" Đê ma ma, thanh âm của Mạt Danh sao nghe 'đại thúc' quá trời quá đất vậy?
Mạt Danh: "..."
Cúp điện thoại, Tiếu Lang càng trở nên hưng phấn, xem ra người trong và ngoài game chênh lệch vẫn lớn vô cùng!
Đầu kia Mạt Danh đã sắp bị sét đánh đến trong nát ngoài tan: Oh my God... Mình rốt cục phải đứng ở chỗ này tiếp tục đón người hay là đi vào trong luôn làm bộ như cái gì cũng không biết đây? Bà mợ nó phải nói thế nào đây ~ Em gái đặc biệt đáng yêu sao lại là một thằng con trai, con trai, con trai chứ!!!
Lúc Vương Mân và Tiếu Lang đến quán vịt quay, chỉ thấy một nam sinh siêu gầy thân cao có lẽ tầm một mét chín —— Đúng vậy, là một người bộ dáng học sinh, chẳng qua thanh âm thiệt đại thúc —— Đang rối rắm đi qua đi lại trước cửa quán ăn, ngẫu nhiên lén lút ngẩng đầu nhìn dáo dát một vòng...
Nhìn thấy Vương Mân và Tiếu Lang hai tiểu thanh niên hào hoa phong nhã đi về hướng mình, miệng anh tựa như cá vàng hết há ra lại ngậm vào, tầm mắt quét tới quét lui trên mặt hai người, rốt cục dừng lại trên gương mặt tươi cười của Tiếu Lang, "Tiểu Long Nữ?"
Tiếu Lang hào phóng mà vươn tay bắt tay với 'cây sậy' sư huynh: "Sư huynh~"
Mạt Danh nhìn về phía Vương Mân: "???"
Vương Mân: "Em là Âu Dã Tử."
Mạt Danh vẻ mặt 囧: "... Cậu, cậu, cậu là Âu Dã Tử? Cậu cậu... Cậu là chồng của em í (trong game)..."
Vương Mân bình tĩnh nói, "Em với cậu ấy là bạn hồi trung học."
Mạt Danh xấu hổ cười cười, tựa hồ còn chưa hồi phục tinh thần lại từ trong khiếp sợ, hồi lâu mới nói, "Anh dẫn hai nhóc đi vào thôi, ai~~~ Thật không ngờ, Tiểu Long... Nữ nhóc lại là nhân yêu!!" Hố chết anh đây rồi!
Tiếu Lang ngây ngô cười'hắc hắc', nói: "Gọi em Tiểu Long là được rồi, tất cả mọi người đến rồi sao?"
Mạt Danh: "Ừ, là Phong ca bảo anh điện thoại cho nhóc rồi ra cửa đón hai người đó."
Tiếu Lang hỏi, "Nhiều người lắm không?"
Mạt Danh: "Nhiều, tới ba bốn chục người lận đó! Cũng là hai nhóc mặt mũi lớn, năm trước cũng có một lần tụ hội, có mười mấy người đi thôi, năm nay Phong ca nói tổ chức tẩy trần cho hai người, rất nhiều người đều tham dự, còn có mấy người mới nữa, chơi lúc hai nhóc học lớp 12 ấy, có thể hai nhóc chưa gặp qua."
Mạt Danh dẫn hai người đi vào ghế lô, đẩy cửa đi vào, bên trong cả trai lẫn gái đã ngồi gần hai bàn lớn!
Mạt Danh lúc này đã hồi phục tinh thần, lúc này liền có chút đùa dai muốn nhìn phản ứng của những người khác, anh vỗ vỗ cửa lớn tiếng nói, "Các người đoán xem ai tới nào?"
Tiếu Lang đứng sau lưng Mạt Danh thò đầu ra nhìn, tầm mắt của mọi người toàn bộ tập trung trên mặt cậu, nhìn chăm chú đến mức khiến cậu có chút chột dạ.
Những người này, là ai với ai chứ? Ô, nhận ra Sóc Địch nha! Trong một đám người như vậy có mỗi anh ấy lớn lên đẹp trai nhất, lần trước thấy ảnh chụp thiếu chút nữa còn bị chói mù mắt.
Ngồi bên cạnh anh có một nam sinh thoạt nhìn tư văn nhã nhặn, phỏng chừng chính là Dạ Hành Vân...
"Là ai vậy?" Mọi ngươi sôi nổi bắt đầu phỏng đoán.
"Tiểu Kỳ sao?" "Trư trư hiệp?" "Cậu là người môn phái nào?"
"Môn phái nào còn quan trọng sao, đều đã xáp nhập hết rồi!"
"..."
Tiếu Lang đi vào, mọi người nhìn lên, ô, phía sau còn có một tiểu suất ca đi cùng! Hai người thoạt nhìn còn thiệt xứng đôi, ăn mặc một đỏ một xanh, y như hai anh em trai vậy! Cả một đám người suy nghĩ một vòng, cũng không nghĩ ra được là ai.
Người biết chuyện chỉ cười mà không nói, kẻ không biết lại khẩn cấp muốn biết đáp án.
"Hai vị chưởng môn đại nhân, hai người cũng đoán đi!" Mọi người vứt vấn đề cho Giang Phong Vũ Hỏa và Dạ Hành Vân.
"Mạt Danh không phải đi đón Tiểu Long Nữ và Âu Dã Tử sao?" Một người nói.
Tiếu Lang nghĩ: Người này thoạt nhìn có chút dáng vẻ thư sinh, mặt baby, hay đây chính là Giang Phong Vũ Hỏa trong miệng Dạ Hành Vân?
Có người bỗng nhiên hiểu ra, "A! Hai người là Tiểu Long Nữ và Âu Dã Tử?"
"Không thể nào! Đều là nam sao?"
"Âu Dã Tử đúng là nam rồi, Tiểu Long Nữ cũng là nam à?" "Hai người bọn họ trong game là vợ chồng..." 囧!
"Éo ~ Oh my God, đừng nói với tui đó là sự thật nha!"
Trong ghế lô lập tức nổ tung nồi, khiếp sợ, kinh ngạc... Các loại biểu tình đều có.
Mạt Danh vui sướng khi người gặp họa liếc nhìn về phía chưởng môn nhà mình, đã thấy anh một bộ vân đạm phong khinh, vẫn là một tên vạn năm nham hiểm!
Lại nhìn Dạ Hành Vân, đối phương cũng là mặt không đổi sắc bình tĩnh vô cùng, ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích một cái.
Quả nhiên đây là phong phạm chưởng môn hay sao?... Xem ra nội tâm của mình vẫn không đủ cường đại mà!!
Tư vị bị vây xem thật sự là vừa hạnh phúc lại dày vò!
Vào ghế ngồi, Tiếu Lang mặt đỏ tai hồng tự giới thiệu, "Tui là Tiểu Long Nữ." Lại chỉ chỉ Vương Mân đứng bên cạnh, nói "Anh ấy là Âu Dã Tử."'
Mọi người: "..."
"Các cậu nhìn thật nhỏ, bao nhiêu rồi, lên đại học chưa?"
Tiếu Lang nói, "Tháng trước bọn này vừa đến Bắc Kinh, mới vừa lên đại học."
Một nữ sinh bỗng nhiên hét ầm lên, "A a a~~ Âu Dã Tử tui sùng bái nhiều năm lại là học sinh trung học...!!! Thế giới quan của tui a ngao ngao ngao..."
"Đại thần thật nhỏ..." Mợ nó thiệt nghịch thiên mờ~! Tuổi của đại thần sao lại có thể nhỏ như vậy chứ!
"Sư phụ! Sư phụ!" Nữ sinh thét chói tai kia 'hai mắt đẫm lệ đầm đìa' mà nhìn Vương Mân, thâm tình nói, "Thầy còn nhớ con không! Con là Đại Mạch Trà nè!!"
"..." Vương Mân gật gật đầu, cười đến có chút ngại ngùng, "Ừ, chào bạn."
Đại Mạch Trà: "Sao thầy không nói cho con biết sư nương là nam chứ!" Mợ, mợ nó... Đáng yêu muốn chết người luôn!
Vương Mân đã muốn lâng lâng rồi, cậu đặc biệt hưởng thụ giọng điệu Đại Mạch Trà gọi Tiếu Lang bằng 'sư nương', cả trái tim đều đang đập bang bang, bay bổng...
"Thiệt là một đứa lại thêm một đứa trẻ măng!" Một cô gái ăn diện có chút thời thượng cười tủm tỉm nói, "Nhìn thấy hai nhóc chị cũng cảm thấy mình già rồi! Ai~~~..."
Mọi người lại hỏi hai người học ở đâu, Tiếu Lang đang muốn trả lời, đã có người thay bọn họ nói, "Tiểu
Long Nữ là Khoa Đại, Âu Dã Tử là Kinh Đại, đúng không?"
Mọi người đang ngồi lại một trận sợ hãi than thở, "Nhân tài nè mèn ơi!"
"Không hổ là đại thần!"
"Ở đây cũng có mấy người học ở Khoa Đại nè, đếm xem, các người có mấy người học Khoa Đại!"
"Chỉ có bốn thôi."
Tiếu Lang nhìn về phía người vừa mới nói, là một thiếu niên tầm tầm tuổi mình, cắt nguyên cái đầu đinh, hai mắt rất có thần. Trong lòng cậu thầm nghĩ: Người biết mình học Khoa Đại không nhiều lắm, người này phỏng chừng chính là A Phi rồi.
"Cậu là A Phi phải không?" Tiếu Lang nhìn cậu ta hỏi.
Người nọ có chút ngại ngùng tránh đi tầm mắt của Tiếu Lang, ánh mắt hơi mơ hồ nói, "Ừ, tui tên Tương Thuấn Huy."
Không biết là ai cười nói, "A Phi, năm đó chuyện cậu theo đuổiTiểu Long Nữ, trên dưới mọi người của Bắc Vân Phái đều biết hết rồinha~!"
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ngọc Thạch Phi Ngọc
- Chương 10