Bận rộn cả một buổi trưa, đến khi đoàn người trở về đã gần đến lúc mặt trời lặn.
Cái bụng không nghe lời của Trầm nhị công tử lại bắt đầu kêu, một đường chưa từng dừng nghỉ. Trữ Tầm Nhã bất đắc dĩ, phân phó bên ngoài tăng thêm tốc độ, bản thân thì tạm thời đặt xuống suy tư trong lòng, chuyên tâm trấn an người này, dời đi sự chú ý của nàng.
"Phò mã, chuyện hôm nay, ngươi làm rất tốt, vừa cứu được mạng một nhà đấy!"
Tam công chúa thanh âm nhu nhu, nhẹ cười, tay hơi nâng lên, một tay khẽ vuốt ve gò má của người nọ, một tay chỉnh lý phần tóc rơi trước người của nàng, tiến sát mặt lại.
"Hì hì!" Trầm Minh Phong nghe được khích lệ, quả nhiên không còn mặt ủ mày ê ôm bụng nữa, thoáng chốc trở nên đắc ý vui vẻ, mi nhãn cong cong, cũng khen lại:
"Ngươi cũng lợi hại, ngươi lợi hại nhất, bệnh gì ngươi đều có thể trị hết, so với bồ tát sống còn hiệu nghiêm hơn!" Phò mã gia sớm đã bội phục sát đất công chúa tức phụ của nàng, càng sẽ không keo kiệt lời khen.
"Ân, ngươi sau này vẫn còn muốn cứu trợ những người nghèo khổ đáng thương này?"
Trữ Tầm Nhã nghĩ đến, hai lần xuất thủ cứu giúp đều liên quan đến Diệp Mộng Trần, không biết sau này đúng là thường xuyên còn phải như vậy. Tuy rằng cứu người là chuyện tốt, nhưng nàng cũng chỉ có một người, làm sao có nhiều tinh lực đi quan tâm những chuyện đó, bằng sức của mình nàng, việc có thể làm rất hữu hạn, đồng thời phương thức đó, quả thực không nên khen tặng tôn sùng. Liên quan đến việc dân sinh, vẫn là nên giao cho quan phủ quản đi.
Nhưng Trầm Minh Phong nghĩ đến lạc thú cùng cảm giác thành tựu khi cứu giúp người, bất luận thế nào nàng cũng không cự tuyệt được, càng không cần cân nhấc liền gật đầu đáp:
"Muốn! Những người đó rất đáng thương, công chúa, ngươi cũng phải cùng Phong nhi cùng nhau giúp bọn hắn nhiều hơn, bọn họ mới có thể....mới có thể tốt hơn!"
Đối với bất kỳ vấn đề tham thảo nào, hiển nhiên cần tinh tế dẫn đạo với Trầm Minh Phong, mới có thể hoàn toàn thuyết phục nàng. Có điều vấn đề này cũng không cần can thiệp suy nghĩ tốt của nàng. Bởi vì ý nghĩ này thành khẩn như vậy, khó có được như thế, khiến người ta động dung.
Trữ Tầm Nhã cảm thấy tự hào vì bản thân có thể phát hiện tính cách đặc biệt này của Trầm Minh Phong. Ngốc công tử trong mắt thường nhân này, chính là phò mã của nàng....
"Được, đều tùy ngươi."
"Ân! Công chúa, ngươi tốt nhất!"
....
Một đường trở lại Công chúa phủ, Trữ Tầm Nhã xuống kiệu liền gấp gáp phân phó truyền lệnh, lại ôn ngôn khuyên phò mã nhà mình đi xem tiểu bảo bối cẩu cẩu của nàng, bản thân thì bớt chút thời gian đi thư phòng. Có một số việc, tất phải xuất một phần lực.
Trầm Minh Phong lúc đầu còn không vui, kéo lấy ống tay áo của đối phương, tựa vào trên người người ta, dùng tần suất chậm nhất mà lắc đầu. Nàng một khắc cũng không nguyện rời xa công chúa, chỉ nguyện lúc nào cũng dính chặt người nọ, nàng dường như càng ngày càng không thích nhìn không thấy công chúa.
Chỉ là tiểu bảo bối của nàng đã hơn nửa ngày không gặp nàng, sợ là đã nhớ điên rồi a, vẫn là đi xem một chút, bằng không bảo bối sẽ chờ nóng lòng.
"Ngô, vậy được rồi, một lát Phong nhi chờ ngươi ở nhà ăn chờ ngươi, chúng ta cùng nhau dùng cơm!" Dứt lời, phò mã gia mang cười xoay người, nhảy chân sáo rời đi.
Trữ Tầm Nhã nhìn bóng lưng vui sướиɠ của nàng, trong lòng cũng bất giác sinh ra vui thích, chợt cũng xoay người, hướng đến thư phòng.
Trên thư không quá nhiều cân nhấc, cũng không lắm lời, chỉ đơn giản vài câu, mang tất cả chuyện nàng cùng phò mã trải qua đại khái đề cập, trọng điểm xoay quanh việc sâm giả, cùng với chủ nhân của nó, ngũ hoàng tử. Cũng không nói ra suy đoán của mình, nàng tin đối phương vừa nhìn là có thể hiểu rõ.
Đặt bút gấp lại, đem bức thư bỏ vào phong bao, quay đầu nói với Sắc Vi:
"Đi gọi một hộ vệ thông minh lanh lợi một chút, đem thư này tự tay giao cho tam hoàng tử."
"Vâng." Sắc Vi nhận lấy, cung kính thối lui.
Hazz----
Trữ Tầm Nhã dùng tay nâng trán, khẽ xoa mi tâm, thần sắc dần thả lỏng, cũng không biết bản thân đang suy nghĩ chuyện gì, lẳng lặng ngồi yên chốc lát, nàng lập tức đứng dậy, rời khỏi thư phòng trở về chủ viện...
Đến lúc dùng cơm, Trầm Minh Phong đúng giờ đến nhà ăn, trước sau như một nằm sấp trên bàn cơm, mắt thấy hạ nhân đem từng đạo món ăn bưng lên, an phận chờ công chúa đến. Bất đồng chính là, nàng sẽ không âm thầm phúc báng, sẽ không bất mãn với việc công chúa luôn thong thả đến chậm hết sức.
Thế nhưng, nho nhỏ khó chịu vẫn phải có.
Trữ Tầm Nhã cước bộ không chậm vào nhà ăn, thấy phò mã nhà mình lại một bộ không kịp chờ đợi, lấn người tiến đến, vươn ngọc thủ xoa xoa vành tai mềm mại của người nọ.
"Phò mã, đói lắm rồi sao? Chúng ta dùng cơm a."
"Ngô! Công chúa ngươi đến rồi! Ngươi thật chậm, Phong nhi rất đói bụng!" Người đã đến rồi, nhưng Trầm nhi công tử vẫn nhịn không được mà oán giận một câu.
Tam công chúa bật cười, thả tay ngồi xuống, trêu đùa nói:
"Phò mã, trưa hôm nay ngươi đã bỏ lỡ gà quay đặc sắc của Toàn Tụ lâu đấy, bản cung đã nếm qua, thật sự mỹ vị, ngươi có muốn không?"
"Gà quay?! Muốn!
Phò mã gia tinh thần chấn động, âm lượng bỗng cất cao, đột nhiên thẳng lưng, đôi mắt nhìn công chúa điện hạ viết đầy chờ mong, thần sắc gần như ương cầu.
Cái này...
Trữ Tầm Nhã vốn chỉ là trêu đùa nàng một chút, vậy mà lại trêu lên tâm tư của nàng, thật là! Trên thực tế ở đâu có giữ lại? Vào thời tiết nóng bức này, giữ lại cũng không dám cho nàng ăn nha! Rối rắm hồi lâu cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Nhưng tam công chúa thông tuệ làm sao lại đưa mình vào tình cảnh lưỡng nan, đối phó với phò mã nhà mình, nàng đã tự có một bộ tâm đắc.
"Ân, phò mã, ngươi đã quên ngươi từng nói, hôm nay trở về Trầm phủ, ngươi đã nếm qua thức ăn mà đại tẩu sử dụng, mùi vị rất không tệ. Nghe ngươi nói, bản cung cũng muốn tìm một cơ hội nếm thử. Mấy ngày nữa là thời gian dự yến, ngươi nên suy nghĩ lễ vật chuẩn bị, đến lúc đó chúng ta cũng dễ thỉnh cầu cách làm những món ăn đó, trở về sẽ bảo đầu bếp làm cho ngươi ăn."
Trữ Tầm Nhã một mặt nói sang chuyện khác, một mặt tự tay múc canh cho vị phò mã đang rất nghe lời chăm chú lắng nghe kia, thanh âm thanh nhã êm tai, người nọ nghe như si như túy...
Một chiêu này quả nhiên lần nào cũng hiệu quả, phò mã gia ngốc này liền cứ thế bị dẫn theo mạch suy nghĩ của công chúa, bắt đầu nghĩ về sự tình khác.
....
Ba ngày sau, phò mã gia Trầm Minh Phong dậy thật sớm, được công chúa tức phụ của nàng hầu hạ canh y sơ tẩy, sau khi cấp thiết dùng qua tảo thiện liền chạy đến Trầm Thượng thư phủ.
Bên trong xe ngựa, Trầm Minh Phong ôm hộp quà nho nho của mình, tựa trên vách thùng xe, ngủ bù.
Tất cả đơn giản là đêm qua Trầm Minh Phong quá mức hưng phấn, đêm đã rất khuya mới từ Trữ Tầm Nhã cường ngạnh khuyên mà chậm rãi đi vào giấc ngủ. Sáng nay lại thức sớm, người này dĩ nhiên là một bộ mệt mỏi, vừa ngáp không ngừng vừa chuẩn bị thỏa đáng, thúc giục mọi người chạy đến Trầm phủ.
Nàng hưng phấn chờ mong như vậy, lý do cực kỳ đơn giản, chỉ là bởi vì đêm qua trước khi ngủ nàng đã ở trên giường sung sướиɠ lăn lộn một lúc, lôi kéo tức phụ của nàng thảo luận chuyện Mẫn Dung sau khi mở hộp quà nàng tặng ra có vui mừng mà nhảy cẩn lên hay không, Trữ Tầm Nhã liếc mắt nhìn nàng, nhắc đến việc nào đó:
"Bây giờ bụng của Mẫn Dung cũng nên to ra rõ, hành động không quá tiện, ngươi cho rằng ai cũng vui vẻ nhảy loạn như ngươi sao..."
Nhưng chỉ một câu đơn giản như vậy, đúng là khơi dậy tâm tình vạn thiên kích động của Trầm Minh Phong, trợn to mắt, luôn quấn lấy nàng, muốn nàng nói một chút về chuyện phụ nữ có thai.
"Thật sao? Bụng của nàng sẽ rất lớn sao? Tiểu bảo bảo khi nào sinh ra? Là từ trong bụng lấy ra sao? Phong nhi cũng là được sinh ra như thế sao? Tiểu bảo bảo ở trong bụng, vậy nó ăn gì..." Những vấn đề đại loại như vậy.
Ngay lúc đó tam công chúa Trữ Tầm Nhã hối hận đến muốn tát cho mình một bạt tay.
Ngươi xem, nói cái gì không tốt, lại nói đến vấn đề này? Chính xác là tìm đường chết!
Nếu nàng có hứng thú, có hưng phấn như vậy, Trữ Tầm Nhã cũng không khỏi đem những việc mình biết tỉ mỉ nói ra, vì để giải nghi hoặc của nàng, cũng vì giải thèm.
Cùng bản thân cùng một chỗ, nàng sẽ không thể trải qua dạng trải nghiệm như vậy, không cảm nhận được cảm thụ này.
Cho nên, trong phòng ngủ đã tắt đăng hỏa, tam công chúa nằm ngửa trên giường, theo ánh trăng, nhìn đến một gương mặt khác đang treo trên mặt mình, vén ra mái tóc dài xõa tung của người nọ, vòng chặt cổ nàng, đem người kéo xuống, để nàng nằm lại ổn thỏa, bản thân nhích người lại, tựa vào hõm vai của nàng, kéo kỹ chăn đệm, bắt đầu giảng thuật...
Trầm Minh Phong an tĩnh nghe, càng nghe càng hăng hái, càng nghe càng có nhiều vấn đề, câu hỏi cũng càng ngày càng khiến người....khó có thể đáp lại.
Nói hồi lâu, đã sớm thấy người này càng kích động, Trữ Tầm Nhã lại vô cùng mệt mỏi, không thể làm gì khác hơn là khuyên nàng đi ngủ sớm một chút. Nhưng đối phương cũng không tình nguyện, nàng đầy đầu chính là, sinh tiểu bảo bảo thì ra lại phiền phức như vậy! Có bảo bảo qủa thật không dễ, thực sự cần phải thật tốt bảo bối...
Suy nghĩ một chút, lại nghĩ đến mình không thể có bảo bối, không khỏi khổ sở trong lòng một lúc, cái miệng trề ra trong đêm cũng khiến Trữ Tầm Nhã cảm giác được, vội vàng tính toán, chuyển đề tài.
"Phong nhi, không còn sớm, chúng ta nên đi nghỉ ngơi a, ngày mai đi giúp bà bà chuẩn bị một chút, một mình bà cũng không biết có bận quá hay không."
Ngờ biết người nọ đã lâm vào trầm tư thương cảm, dĩ nhiên không dư thừa để tâm đến lời khuyên của nàng!
Trữ Tầm Nhã rất giận, làm một cái khiển trách nho nhỏ - cắn.
Đợi Trầm Minh Phong cảm thụ được đau nhói nơi giữa cổ, từ ngây người hồi thần về, ô ô kêu lên:
"Công chúa! Ngươi làm gì? Đau đau đau! Ô..."
Kỳ thực Trữ Tầm Nhã làm sao sẽ dùng lực mạnh chứ, lại thế nào cam lòng hạ thủ nặng, một ngụm này cũng liền là tình thú, ai biết người này lại không chịu được đau! Lúc nhả ra, Trầm Minh Phong rõ ràng cảm giác được chỗ cần cổ bị cắn một trận lạnh lẽo, giơ tay lên sờ một cái liền chạm được vệt nước, một chút dấu vết không sâu không cạn....
"Ô...ngươi muốn ăn Phong nhi sao? Ngươi hư hỏng!"
Nàng không biết lời lên án thấp thấp của nàng, đến chỗ đối phương quả thực giống như tiểu nữ tử hờn dỗi, trêu chọc cho người nọ rút một hợp lãnh khí thật sâu, tim đập như trống, không thể khống chế được tư duy, trải qua đấu tranh, thủy chung không áp được dục niệm ngày càng nồng đậm, cuối cùng vẫn là mặc theo hành động, nho nhỏ hành động -- một cái hôn nhẹ vào bên mặt nàng.
Đúng, người hưng phấn không thôi không chỉ có một mình phò mã gia, mà công chúa tức phụ của nàng có một đoạn thời gian ngắn, tâm tình kích động hưng phấn còn gấp mấy lần nàng.
Mà người bị chiếm tiện nghi vẫn ngốc ngốc mà ngây thơ cười, nói người ta nhiễu nàng hơi ngứa, làm sao có thể lĩnh hội, đối phương bị cũng bị nàng nhiễu đến trong lòng ngứa ngáy thế nào...
Trầm Minh Phong đang muốn ngủ, sau một khắc đã bị đánh thức, đây là đến Trầm phủ rồi. Trữ Tầm Nhã vỗ mặt của nàng, xoa xoa vành tai nàng.
"Phò mã, đến rồi, ngươi không phải không đợi được sao? Chúng ta xuống xe a, đi xem Mẫn Dung."
"A! Đúng rồi! Đi đi đi! Ta muốn nhìn tiểu oa nhi!"
Trầm Minh Phong đáy mắt mang theo nhàn nhạt thanh sắc, miễn cưỡng lên tinh thần, ôm chặc cái hộp trong ngực, quý như hộp tiền bảo bối trước đây, cũng không cho bất cứ ai chạm thử, ra khỏi xe ngựa, nhảy xuống, xoay người lại chờ công chúa.
Công chúa bất đắc dĩ lắc đầu, khom người cúi thân ra xe ngựa, theo cây thang chậm rãi đi xuống, hành động cử chỉ đều ưu nhã đúng mực, khiến người nhìn đến cảnh đẹp ý vui.
Hai người cùng vài tỳ nữ vào Trầm phủ. Trầm Minh Phong cách mấy ngày liền về nhà, hoàn toàn không có cảm giác bị gả ra ngoài, nhưng Trữ Tầm Nhã lại cảm thấy, Trầm phủ hôm nay trang trí rất vui mừng.
Có thể không sao, Trầm đại nhân tận lực đem yến tịch này làm thể diện chút, một biểu hiện sự coi trọng của hắn với Mẫn Dung cùng hài tử, hai là mượn cơ hội này, chính thức báo với mọi người, Trầm gia bọn họ có hậu rồi...
----
E hèm: Mị đã tái xuất, gắng lấp hố này trong năm cho xong, trả nợ tình xa.
Hai chương này tặng cho bé nhỏ, đã kiên trì đốc thúc con lười như mị lấp hố :))
Cuối cùng, năm mới vui vẻ nha các tình yêu ^8^