Chương 51 Rõ Tình Hình

Diệp Mộng Trần không nhiều lời nữa, mang Trầm Minh Phong rời đi Trầm phủ, rẽ vào ngõ tắt, rất nhanh đã ra đến đường lớn, là con đường mà Trầm Minh Phong có thể tìm được lối về.

Đến khúc quanh, Diệp Mộng Trần dừng bước, cùng Trầm Minh Phong nói lời từ biệt, cũng lại căn dặn lần nữa.

"Trầm công tử, Mộng Trần chỉ đưa ngươi đến đây. Ngươi phải nhớ, nhớ thật rõ, phải giải thích với công chúa nhà ngươi về chuyện hôm nay, nhất định phải mời nàng viện thủ, cứu giúp mẫu tử Trần gia."

Ngữ khí vô cùng trịnh trọng cùng nghiêm túc, mà Trầm Minh Phong được ủy thác một nhiệm vụ trọng đại cũng nghiêm túc trả lời:

"Ngươi yên tâm đi Diệp tỷ tỷ! Công chúa nàng nhất định sẽ giúp!"

Này này, người ta lo lắng chính là ngươi có thể biểu đạt được rõ ràng chuyện hôm nay nha!

"Được, vậy thì đa tạ!"

"Diệp tỷ tỷ, khi nào thì ngươi đến Công chúa phủ tìm Phong nhi đây? Phong nhi muốn tìm ngươi thì phải đến chỗ nào tìm?"

Rốt cuộc Trầm nhị công tử cũng nhớ đến chút vấn đề cần hiểu, khẩn cấp muốn biết câu trả lời. Dĩ nhiên đối phương rõ ràng không có bao nhiêu ý định muốn cho nàng biết, chỉ dùng nụ cười quen thuộc, lập tức hút lấy tầm mắt, dời đi sự chú ý của nàng.

"Đến thời điểm, đến địa điểm thích hợp sẽ gặp, Trầm công tử, sau này gặp lại!"

Không chờ hai người nói lời tạm biệt xong, đội ngũ tìm người của Công chúa phủ từ xa đã phát hiện ra đối tượng được tìm kiếm, cách cả một con phố mà la to:

"Phò mã!" Rồi sau đó quay đầu phân phó bộ hạ:

"Mau trở về bẩm báo công chúa, nói đã tìm được phò mã rồi!"

Trầm Minh Phong nghe tiếng gọi liền quay lại nhìn, thấy là thị vệ ở Công chúa phủ thì mừng rỡ hướng bọn họ vẫy tay.

"Này! Ta ở đây!"

Đến khi nàng hồi đầu, trước mặt làm gì còn bóng dáng của Diệp Mộng Trần...

"Ngô...Lại bay đi sao..."

Bọn thị vệ kích động đến không lời nào có thể diễn tả được. Tuy nói là tìm chưa lâu nhưng phò mã lạc mất, bọn họ quả thật lòng như lửa đốt. Không phải vì cái gì, chỉ vì người này luôn hòa thiện tôn trọng bọn họ, nên vì người này máu chảy đầu rơi, bọn họ cũng không tiếc!

"Phò mã! Đã tìm được ngài rồi! Thỉnh phò mã lập tức trở về phủ, công chúa đang sốt ruột chờ!"

Trầm Minh Phong đang định nói mặt bọn họ chảy đầy mồ hôi, lập tức như được nhắc nhở chính sự.

"Nga! Đúng đúng đúng! Bản thiếu gia có việc gấp tìm công chúa! Mau! Mau trở về!"

.....

Một trận hỗn loạn, cuối cùng lại mang tin tức đã tìm được phò mã truyền về Công chúa phủ, cũng truyền đến Trầm phủ, mọi người đồng loạt thở dài nhẹ nhõm, đối với Trầm Minh Phong lại vừa tức vừa không biết làm sao, tóm lại là lo âu trong lòng cũng được buông xuống.

"Công chúa! Công chúa! Phong nhi về rồi! Công chúa! Phong nhi có một chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi..."

Từ khi bước vào cửa, tiếng kêu của phò mã chưa từng ngừng nửa khắc, kéo thẳng đến chủ viện, đến tận khi tìm thấy người nàng cần tìm.

"Công chúa! Ngươi ở trong phòng à! Phong nhi đã về rồi!"

Phò mã vô cùng nhiệt tình, đã sớm đem trận cãi vã lúc sáng quăng ra sau đầu, một lòng chỉ có chuyện mà Diệp Mộng Trần đã giao phó.

Mà Tam công chúa vốn vạn phần lo lắng, sau khi nhận được tin tức, rất nhanh đã trấn tĩnh lại.

Hiện giờ đang bình yên đứng trước cửa sổ ngắm phong cảnh, tựa hồ đối với cái người tâm tâm niệm niệm đã trở về kia chưa từng có chút phản ứng nào. Chỉ là mặt hồ trong lòng có gợn sóng hay không, chỉ có mình nàng biết được.

Trầm Minh Phong vô cùng vui vẻ, hận không thể lập tức bay đến, rốt cuộc đã tìm được công chúa tức phụ của nàng rồi! hì hì!

"Công chúa! Ngươi đang làm gì vậy?"

"..."

Đối phương bất động không đáp, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Trầm Minh Phong không cảm giác được nàng phát ra khí tức không vui, tự mình đi rót nước, một ngụm uống cạn, lúc này mới đi đến, kéo kéo lấy vạt áo người kia.

"Công chúa! Hôm nay Phong nhi đã gặp nữ hiệp đại tỷ rồi! Nàng mang Phong nhi đến nhà Đại Tráng...nương thân của Đại Tráng bị bệnh, ngươi nhanh đi chữa bệnh giúp bà ấy đi!"

Công chúa vẫn chưa phản ứng, tựa như không nghe thấy.

Trầm Minh Phong không từ bỏ, thanh âm trở nên gấp gáp:

"Công chúa! Ngươi nhanh đi cứu nương thân của Đại Tráng đi! Phong nhi đã đáp ứng Diệp tỷ tỷ, nhất định gọi ngươi đi!"

Trầm Minh Phong một câu nói ra mấu chốt, cũng là thật làm khó nàng. Diệp Mộng Trần giao phó một năm một mười, có thể nhớ được như vậy đúng là không dễ dàng!

Cũng may, sau khi nói xong câu này, thần sắc đạm nhạt của người kia cuối cùng cũng có phản ứng.

Phản ứng rất lợi hại.

Trử Tầm Nhã đột nhiên xoay người, đôi mắt hừng hực lửa giận nhìn nàng, hồi lâu sau, cuối cùng chỉ nghiêm giọng nói:

"Trầm Minh Phong! Ngươi thật bản lĩnh!"

"Ân? Công chúa, ngươi sao vậy? Sao ngươi lại không để ý đến Phong nhi chứ?"

Cái người khiến người khác tâm phiền ý loạn lại còn chưa tự biết, mặt đầy vô tội, có nói nữa cũng vô dụng. Tức giận nhìn chằm chằm phò mã, ngoan tâm rút lại vạt áo từ trong tay người kia, xoay thân bước đi. Trầm Minh Phong bám sát theo ngăn trước người nàng, khẩn cấp nắm lấy tay người ta, ý tứ khẩn cầu vô cùng rõ ràng.

"Công chúa! Ngươi không đáp ứng Phong nhi sao? Trần đại nương thật sự rất đáng thương, ngươi giúp bà ấy một chút đi!"

Bị nàng cản trở, Trử Tầm Nhã không thể không dừng bước, dùng sức rút tay ra, ánh mắt nhìn thẳng nàng, lời khỏi miệng lại mang theo trào phúng:

"Phò mã, hôm nay ngươi tức giận rời đi, vì sao đột nhiên lại quay về? Sao thế, là không giận nữa à?"

Trầm Minh Phong căn bản không nhớ nổi chuyện này, giờ bị nàng nhắc đến, làm sao còn có thể thản nhiên, cúi đầu vò vò vạt áo của mình, mếu môi, dường như thật sự cảm thấy đuối lý cùng chột dạ, cuối cùng liền thành tâm nói xin lỗi.

"Thật xin lỗi, là Phong nhi sai rồi. Ngô... Phong nhi thích ngươi, mới muốn cùng ngươi sinh bảo bảo! Nhưng nương nói, chúng ta đều là...nữ tử, nữ tử cùng nữ tử, không thể sinh...Bà nói chúng ta không phải phu thê chân chính...hic."

Trầm Minh Phong giống như nghĩ đến chuyện thương tâm tuyệt vọng gì đó, vừa nói vừa nghẹn ngào khóc, hốc mắt đều đỏ, tất cả đều là ủy khuất cùng áy náy.

"Ngươi..."

Phòng tuyến chắc chắn mà Trử Tầm Nhã xây dựng hoàn toàn sụp đổ, từng mối tư tự rối loạn tràn đầy não bộ, không cách nào nhẫn nại được nữa. Nàng vươn tay vòng quanh cổ người nọ, đem cả thân thể vùi vào lòng người trước mặt, ôm thật chặt, đôi mắt cũng trở nên phiếm hồng.

"Ai nói ngươi cùng ta không phải phu thê chân chính! Phò mã, ngươi nhớ kỹ, ta và ngươi, chính là phu thê!"

Lúc tam công chúa ôn nhu uyển ước nói ra những lời này, vô cùng trảm đinh chặt sắt, nhưng cũng không chút khác thường, trái lại còn hiển hiện uy nghiêm cùng khí phách bẩm sinh của người trong hoàng thất.

Nhưng lời này cũng chỉ có thể trấn an tâm tình thương cảm của người nọ một chốc, không thể tán đi cảm giác mất mát của nàng.

"Vậy...vậy chúng ta cũng không thể sinh tiểu bảo bảo, phu thê không có bảo bảo, cũng là phu thê sao?" Trầm Minh Phong hiển nhiên rơi vào hắc động, không có sự chỉ dẫn của người bên ngoài, e là nàng sẽ không tìm được đường ra.

Trử Tầm Nhã nghe câu hỏi này, từ trong ngực nàng ngẩng đầu lên, lau đi chút ẩm ướt nơi khóe mắt kia, ôn nhu nhìn sâu vào mắt nàng, ngữ khí ôn tồn trả lời một câu:

"Là phu thê. Không có bảo bảo, cũng là phu thê. Nữ tử cùng nữ tử, cũng có thể cộng kết liên lý, song túc song tê!"

Trầm Minh Phong chớp chớp mắt, bởi vì câu nói này, sự do dự ban đầu đã biến thành chắc chắn, biến thành khẳng định. Mà chính nàng cũng không rõ bản thân vì sao, cứ thế nguyện ý tin tưởng lời của người trước mặt, cứ như thế để tâm, hai người rốt cuộc có phải là phu thê hay không. Dù chỉ là hài tử, nàng đại khái hiểu rõ, vấn đề mà mình rối rắm vẫn không ra kết quả, cứ để sau này từ từ suy nghĩ thôi!

Cuối cùng như ăn được định tâm hoàn, tâm tình của Trầm Minh Phong đã khôi phục nét tươi sáng, cũng vươn tay ôm lại đối phương, giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, hít hít cái mũi, cười ra tiếng.

"Hắc hắc! Đôi mắt của ngươi, thật đẹp!"

Đây là lần đầu tiên, hai người gần nhau với khoảng cách như vậy, Trử Tầm Nhã hưởng thụ lời tán thưởng của nàng cho mình, đồng thời cũng không cam tâm lời ca ngợi hiếm thấy đó chỉ đến trình độ nhất định này. Đôi tay vòng quanh cổ di chuyển lên, nắm lấy khuôn mặt nàng, kéo gần hơn chút nữa, vừa trêu đùa, vừa nghiêm túc hỏi nàng.

"Vậy ngươi cảm thấy, đôi mắt của ta đẹp hơn, hay là của Diệp cô nương đẹp hơn?"

"Của ngươi đẹp hơn!"

Lời của Trầm Minh Phong đúng là đang nói thật, trong lòng nàng, Diệp Mộng Trần phù hợp thẩm mỹ về đại mỹ nhân, mà công chúa lại càng nhìn càng đẹp mắt, càng nhìn lại càng thích, đặc biệt là đôi mắt như biết nói kia, nàng hận không thể thời thời khắc khắc nhìn trực diện vào nó!

Tam công chúa vô cùng hưởng thụ, ánh mắt nhìn về phía người kia càng thêm nhu nhuyễn, tầm mắt cũng bắt đầu mất không chế mà chậm rãi dời xuống, cuối cùng rơi vào trên cánh môi đang khép mở kia, thật lâu không dời đi...

Nhưng nàng còn chưa kịp tiến hành bước kế tiếp, người kia lại đột nhiên nhớ lại sự kiện nào đó.

"A! Công chúa! Ngươi vẫn chưa đáp ứng Phong nhi đấy! Mau lên! Chúng ta nhanh đến xem bệnh cho Trần đại nương đi! Ta còn muốn... ta còn muốn mang ngươi đi gặp Diệp tỷ tỷ..."

"...." Xem ra, có một số việc, vẫn phải từ từ, không gấp được, không gấp được.

Trử Tầm Nhã thu hồi suy nghĩ, véo lấy khuôn mặt non mềm kia, hữu cầu tất ứng đáp:

"Được, đi thôi, lập tức lên đường!"

"Thật sao?! Yay! Công chúa, ngươi tốt nhất!"

....

Thanh âm kinh hô ngọt chảy nước này, khiến người ngoài cửa nghe được cũng không khỏi cảm khái: Vừa nãy còn cãi nhau đến bỏ nhà đi, ầm ĩ không thấy người đâu, vậy mà giờ đã hoà thuận lại rồi? Phò mã cũng quá...không có nguyên tắc đi...

Mà tâm tư có chút phong phú như Sắc Vi cùng Bách Hợp, chỉ cần trao đổi ánh mắt liền có thể đọc ra ý tưởng của đối phương, rùng mình bỉu môi, bỗng nhiên nổi da gà, không lên tiếng...

Gần hai khắc đồng hồ sau, cửa phòng bị mở ra, phò mã dẫn đầu ra ngoài trước, bản thân đã đổi một bộ ngoại y lam sắc, mái tóc xốc xếch ban đầu giờ đã được chải chuốc chỉnh tề, cũng không còn dáng vẻ lấm tấm mồ hô, bước chân nhanh nhẹn, thần thái phấn chấn.

Theo sát phía sau là công chúa điện hạ, hiện giờ cũng đã đổi một bộ y thường, cùng phò mã vô cùng hợp nhau.

"Sắc Vi, ngươi đi lấy cái hòm thuốc, Bách Hợp, chuẩn bị kiệu, bản cung cùng phò mã muốn cùng xuất chẩn."

"Ân."

Lúc nói chuyện, thần sắc của nàng vẫn mang theo ôn hòa như thường, Sắc Vi hai người không nhìn ra biến hóa, nhưng các nàng rõ ràng có thể cảm nhận được, công chúa nàng, hình như quả thật có thay đổi rất lớn.

Một loại thay đổi, các nàng không nói được.