Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngốc Phò Mã

Chương 5 Chuyện Cũ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Im lặng.

Trong một chốc, trong đại sảnh không có bất cứ một âm thanh nào. Mãi một lúc sau, khi mọi người đã hiểu nội dung trong chiếu thư, tất cả đều hoảng sợ đến đầu đầy mồ hôi.

Trầm đại nhân là người phục hồi tinh thần nhanh nhất, trong lòng hắn hiện giờ rất phức tạp. Khϊếp sợ, khó hiểu, cảm kích....tất cả cảm xúc đều hỗn loạn thành một đoàn, làm cho mũi hắn có chút đau xót, hốc mắt đỏ lên. Hắn không muốn thất thố trước mọi người nên cố gắng đem nước mắt nuốt trở về.....

Đồng dạng, giờ phút này Trầm phu nhân hai mắt cũng rưng rưng, nghẹn ngào. Chính là, nước mắt này của bà cũng không phải là vì vui mừng mà là bị dọa đến khóc, là nước mắt của tuyệt vọng.....Ban đầu khi nghe được ý chỉ, Trầm phu nhân chỉ cảm thấy trên đầu như có sét đánh, lúc trước nàng còn than thở ông trời bạc đãi Trầm gia bọn họ. Bây giờ, những lời này cũng không còn thích hợp nữa, lão thiên gia không phải là muốn Trầm gia bọn họ câu diệt đó chứ?!

Trời ạ!

Trầm Minh Phong nghe thấy tên người xấu này nhắc đến đại danh của mình, lại thấy thần sắc mẫu thân như đưa đám liền nghĩ rằng tên kia lại làm chuyện xấu gì, hắn vừa muốn mở miệng, Lý công kia lại nhanh hơn một bước.

"Trầm công tử, còn không tiếp chỉ?"

Trầm Minh Phong làm sao hiểu được ý tứ không lời hắn nói chứ. Vì thế Trầm Minh Phong lập tức bật dậy, lấy tay chỉ vào hắn, tức giận nói.

"Tên xấu xa này! Ngươi mau rời khỏi nhà của ta, bổn thiếu gia không chào đón ngươi!"

Lý công công cũng không để ý, bình tĩnh nói.

"Trầm công tử, thỉnh tiếp chỉ."

Trầm đại nhân thấy thế liền quát hắn.

"Phong nhi! Mau quỳ xuống!"

Trầm Minh Phong không cam lòng lại tiếp tục quỳ. Trầm phu nhân đứng một bên tuy là vô cùng không muốn nhưng cũng chỉ phải thúc giục hắn tiếp nhận đạo thánh chỉ kia.

Tất cả bọn hạ nhân liên quan cũng đều cho rằng đây là một sự chuyển biến lớn. Vốn nghĩ sau khi đại thiếu gia chết, Trầm gia chỉ còn lại nhị thiếu gia ngốc nghếch. Hương hỏa của Trầm phủ đã là vô vọng. Thật không ngờ, nhị thiếu gia lại là kẻ ngốc có ngốc phúc, cuối cùng lại được xứng đôi cùng công chúa, vả lại còn là vị công chúa được sủng ái nhất đương triều – Tam công chúa!

Cảm thán! Đáng giá cảm thán!

Ban chỉ chấm dứt, Lý công công không mặn không nhạt chúc mừng vài câu, nhận trà tiền Trầm đại nhân đưa tới, vung phất trần, mang theo hai tiểu thái giám nhẹ nhàng rời đi.

Trầm phu nhân sắc mặt đã trắng bệch, Trầm Minh Phong muốn cùng nha hoàn giúp dìu bà trở về phòng nhưng lại bị phụ thân gọi lại.

"Phong nhi lưu lại. Những người khác lui ra hết đi."

Mọi người đều vâng lệnh thối lui. Trầm phu nhân lo lắng liếc mắt nhìn vẻ mặt không tình nguyện của nhi tử, căn dặn hắn sau khi xong hết thảy thì đến đến phòng bà, rồi tùy ý nha hoàn dìu mình trở về phòng.

Trầm đại nhân đã hoàn toàn khôi phục thần sắc, khoanh tay đứng ở cửa đại sảnh, nhìn phía chân trời xa xa rồi thở dài một tiếng. Mãi một lúc sau mới trầm thấp nói, thanh âm có chút tang thương.

"Phong nhi, Hoàng thượng mang Tam công chúa gả cho con, chuyện này đối với Trầm gia là thiên đại ban ân, con của ta, sau này con không thể tiếp tục nóng nảy hồ nháo làm việc."

Đây đều là những lời vô cùng thấm thía. Phía sau truyền đến một thanh âm nghiêm túc đáp lại: "Ân, con biết rồi!"

Trầm đại nhân vừa lòng, xoay người lại, hắn thấy hài tử nhà mình đang cúi đầu đếm đếm gì đó trên đầu ngón tay, chơi vui đến không quên hết xung quanh, ngày cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn hắn một cái. Đây quả thật là làm hắn tức giận đến muốn mắng người.

Trầm đại nhân biết rõ, có nhiều lời nữa cũng vô ích cho nên cũng buông tha cho hắn.

Hôm nay Trầm nhị công tử bị cha của mình, người mà từ trước đến giờ vô cùng thương yêu hắn hôm nay lại quở trách cho nên trong lòng có chút không thoải mái. Mặc dù phụ thân có gọi hắn lại, cũng đã giải thích cho hắn biết thế nhưng toàn nói những lời mà hắn nghe không hiểu, điều này càng làm cho hắn cảm thấy bất mãn, cúi đầu âm thầm gậm nhấm.

Được phụ thân buông tha, Trầm Minh Phong chợt nhớ tới phải đi xem mẫu thân cho nên hắn cũng đem chuyên này quăng ra sau đầu, sau đó tung tăng chạy đến hướng chủ viện.

Chủ viện của Trầm phủ tên là Tấn Xương viện, là chỗ của phu thê Trầm đại nhân. Cái tên Tấn Xương bao gồm rất nhiều hàm ý, thứ nhất là phồn vinh hưng thịnh, thứ hai là ứng với tục danh của gia chủ Trầm gia 'Kế Xương'.

Chỉ là những hàm ý này lại không phải là thứ mà Trầm nhị công tử có thể lĩnh ngộ, hắn chỉ quan tâm việc vui vẻ chào đám thủ vệ, chơi đùa đủ rồi thì liền một phát nhảy qua viện môn, chạy qua con đường đá rất dài hướng đến căn phòng lớn ngay tiền sảnh.

Bên trong phòng, Trầm phu nhân đang chống tay đỡ trán, nhắm mắt ngồi bên cạnh bàn.

Thân ảnh Trầm Minh Phong còn chưa thấy thì đã nghe tiếng, hắn liên thanh gọi "Nương, nương.". Trầm phu nhân lúc này mới khôi phục một chút tinh thần, phất tay để cho nha hoàn xung quanh đều lui ra.

Trầm nhị công tử cầm trong tay một đóa hoa đào, vui vẻ tiến vào.

"Nương! Người mau nhìn xem, Phong nhi hái được một đóa hoa đào rất đẹp này. Nương, người nhìn xem có thích hay không?"

Trầm phu nhân nhìn hài tử, thấy hắn vui mừng như vậy bà cũng yên tâm, vui vẻ gật đầu một cái. Trầm Minh Phong vô cùng phấn khích, vội đem hoa nhét vào trong tay của mẫu thân.

Trầm phu nhân tất nhiên sẽ không đem nó cài lên, chỉ vân vê cành hoa nho nhỏ kia. Người nọ đợi một lúc lâu mà không thấy mẫu thân của mình không có hành động gì cho nên hắn liền hối thúc.

"Nương! Người đang làm gì vậy?! Mau cài lên giúp Phong nhi a!"

"...."

Khóe miệng Trầm phu nhân khẽ kéo. Đúng là không còn gì để nói...

Đành thuận theo cài cho hắn, bà đem cành hoa cài qua búi tóc trên đầu hắn. Nhìn hắn giống như nhận được bảo bối chạy thẳng đến trước bàn trang điểm nhìn nhìn vào gương đồng.

Hắn thấy gương đồng phản chiếu ra ảnh một người trên đầu có một cành hoa đào đang nở, trong lòng liền vui vẻ đến cười híp mắt...

Trầm phu nhân nhân nhìn nhìn, bỗng dưng lại cảm thấy đau lòng, bà liền xoay người, âm thầm rơi lệ.

Nữ nhi mệnh khổ của ta!

Vốn là một giai nhân xinh đẹp lại chỉ vì mình thời trẻ ngu muội, lúc nhỏ lại đem nàng phẫn nam nhi! Nhưng lần giả trang này lại giả suốt mười tám năm...

Trầm phu nhân nhớ đến bản thân năm đó liền không khỏi oán hận chính mình. Đối với cái người đã lừa gạt mình lại càng hận đến trong tâm...

Hai mươi năm trước, Trầm phu nhân gả vào Trầm gia đã vài năm nhưng bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, mắt thấy cha mẹ chồng muốn tìm thϊếp thất cho phu quân, bà không khỏi sốt ruột trong lòng.

Chỉ là có những chuyện, sốt ruột cũng vô dụng, tất cả phải từ từ. Cho nên Trầm phu nhân dần dần cũng từ bỏ, hết thảy cứ tùy duyên. Một năm sau, người thϊếp Trương Thị liền hạ sinh trường tử cho Trầm gia.

Trầm lão gia tử mừng rỡ, mà phu quân của Trầm phu nhân cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau, không biết có phải vì được hưởng hỉ khí hay không mà Trầm phu nhân cũng được đại phu chẩn đoán là có hỉ mạch, cả nhà đều vui mừng, Trầm phu nhân cùng phu quân lại càng vô cùng mừng rỡ.

Nháy mắt đã mấy tháng trôi qua, Trầm phu nhân mang theo nha hoàn Vân Nhi định bụng đến miếu dân hương cầu phúc, khẩn cầu Quan Âm cho bà một hài nhi khỏe mạnh, thông tuệ.

Sau khi đã khấn vái xong, góp tiền công ích cho chùa, Trầm phu nhân liền đi xin xâm. Ở trước cửa chùa, một vị đạo nhân mặc đạo bào cũ nát, mày râu bạc trắng, tiên phong đạo cốt đang ngồi đó, Trầm phu nhân nhìn thấy, tâm sinh hảo cảm nên đã rút một xâm. Lão đạo nhân kia vuốt vuốt bộ râu bạc trắng của mình, có chút thần bí mời cả hai chủ tớ đến nội thất, mang ý nghĩa của quẻ xâm giải thích cho các nàng.

"Vị phu nhân này, nếu như những thứ được viết trên quẻ xâm không sai, quý phủ năm sau chắc chắn gặp huyết quang tai ương."

Trầm phu nhân cùng Vân Nhi nghe xong liền thất kinh, vội vàng hỏi:

"Xin đạo trưởng chỉ rõ!"

Lão nhân kia lại nâng tay vuốt râu, lắc đầu:

"Thiên cơ bất khả lộ."

Trầm phu nhân cảm thấy vô cùng lo lắng cho nên vẫn tiếp tục hỏi:

"Xin hỏi đạo trưởng, việc này có cách nào có thể giải được không?"

Lão đạo nhân vẻ mặt nghiêm túc, hắn đồng ý giúp hai người xem tiếp một quẻ nữa....

Đợi khi lão đạo nhân tính toán quẻ tượng xong, hắn nhìn về phía Trầm phu nhân, ánh mắt có chút ngưng trọng, trực tiếp nói.

"Phu nhân, cách phá giải bần đạo đã có, nếu phu nhân tin, bần đạo sẽ nói, nếu phu nhân không tin, như vậy bần đạo tất nhiên sẽ bế khẩu bất ngôn*."

(*Ngậm miệng, không nói.)

Trầm phu nhân làm sao còn quản được chuyện gì khác nữa, lập tức bảo Vân Nhi giúp đỡ bà đứng lên sau đó khom người khẩn thiết thỉnh cầu.

"Thỉnh đạo trưởng nói rõ."

Lão đạo nhân cân nhắc một lúc, sau đó liển đem những thứ hắn biết nói ra.

"Thật không dám dấu diếm, quẻ lúc nãy nói rằng, cái thai phu nhân đang mang chính là một nữ hài. Chỉ là một khi phu nhân hạ sinh một nữ hài, vậy thì huyết quang tai ương của quý phủ lập tức sẽ ứng nghiệm."

"Cái gì?!"

Trầm phu nhân nghe người nọ nói mình hoài thai là một nữ nhi trong lòng chẳng những không thất vọng mà trái lại còn vô cùng vui sướиɠ. Tuy rằng bà biết tầm quan trọng của nhi tử nhưng bản thân bà lại càng yêu thích có một nữ nhi hơn. Phu quân bà cũng đã nói, sinh nam hay sinh nữ thì cũng đều là bảo bối của bọn họ.

Thế nhưng nghe xong nửa câu sau của đạo trưởng, Trầm phu nhân liền lảo đảo một cái. Nếu không có Vân Nhi đỡ lại e rằng bà nhất định đã ngã xuống. Khuôn mặt Trầm phu nhân tái xanh, run rẩy nói không ra lời, thật lâu sau bà mới tỉnh táo lại liền lập tức hỏi lão đạo nhân kia.

"Đạo trưởng! Phương pháp phá giải kia chẳng lẽ là...."

Bà không dám nói tiếp, nếu muốn bà bỏ hài tử, bà bất luận thế nào cũng không làm được.

"Tiểu thư chớ hoảng sợ, hãy nghe xem đạo trưởng nói thế nào đã."

Nhìn Vân Nhi có chút bình tĩnh như vậy nhưng thật ra cũng đang âm thầm sốt ruột thay tiểu thư nhà mình.

Lão đạo nhân suy tư một lát, dường như đang nghĩ biện pháp, đột nhiên ánh mắt của hắn sáng lên.

"Phu nhân, bần đạo có một cách. Huyết quan tai ương kia chính là từ thời khắc ngài hạ sinh hài tử trong bụng ra liền ứng nghiệm vậy nếu như có thể dùng cách man thiên quá hải*, lừa thần quân trên trời, vậy huyết quang tai ương có thể phá rồi."

(*Một thành ngữ của Trung Quốc, lừa trời vượt biển.)

"Ý của đạo trưởng là?"

"Mang nữ hài phẫn thành nam hài, qua vài năm, tai ương kia mất linh vậy là đã giải được rồi."

Đáy lòng Trầm phu nhân có chút hy vọng, run giọng hỏi:

"Lời của đạo trưởng là thật?"

Lão đạo nhân gất đầu, căn dặn:

"Nhưng mà phu nhân, việc này chính là làm trái với thiên ý, nếu bị vạch trần, cả một nhà quý phủ tính cả bần đạo chỉ e khó có thể may mắn thoát khỏi, mong rằng phu nhân tử thủ bí mật, không được để người khác biết."

Trầm phu nhân cùng Vân Nhi nhìn nhau, lại hỏi: "Ngay cả phu quân nhà ta cũng không thể nói?"

"Tất nhiên là không thể."

"..."

"Phu nhân, bần đạo nguyện trợ giúp phu nhân một tay. Đợi đến ngày phu nhân sinh con thì sai người đến tìm bần đạo. Bần đạo tự sẽ đến quý phủ trước giúp phu nhân bố trí chướng nhãn pháp, che dấu chúng nhân, che dấu thượng thiên."

Đạo trưởng đó nói vô cùng thành khẩn, Trầm phu nhân suy nghĩ một chút, chống lại lo lắng trong lòng, cuối cùng bà đáp ứng.

Ngày ấy, sau khi trở về, Trầm phu nhân cùng Vân Nhi đều trong trạng thái tâm sự nặng nề, cảm thấy mặc dù đã có quyết định nhưng vẫn không thể yên lòng.

Lại thêm mấy tháng trôi qua, đã đến ngày Trầm phu nhân lâm bồn. Từ trước đó Vân Nhi đã sai người âm thầm mang lão đạo trưởng đó vào phủ. Lão đạo nhân quả thật vì bà mà làm hết sức, lừa gạt bà đỡ cùng những người trong Trầm gia, lừa gạt lão thiên. Nữ nhi mà Trầm phu nhân hạ sinh liền trở thành nhi tử....

Trầm gia lão gia tử tất nhiên là phi thường vui sướиɠ đích thân tự mình vì tôn nhi thủ danh là Minh Phong.

Trong lòng Trầm phu nhân vẫn còn lo lắng, trái chờ phải đợi, chờ đến lúc lão đạo trưởng kia đến cho nàng biết, tràng tai họa kia của Trầm gia đã được hóa giải hoàn toàn, cũng có thể cho hài tử của nàng khôi phục thân phận. Thế nhưng nàng đợi vài năm, lão đạo trưởng vân du tứ hải kia vẫn chưa từng xuất hiện. Lúc này, Trầm phu nhân cũng đã phát hiện hài tử nhà mình có chút khác thường.

Hài tử khi còn nhỏ vẫn chưa phát hiện ra, thế nhưng càng lớn lại càng khiến cho người khác nghi hoặc. Trầm nhị công tử sáu tuổi nhưng tâm trí sao vẫn như hài đồng ba tuổi. Trong lòng mọi người ở Trầm gia đều sốt ruột thế nhưng lại không có cách nào. Danh y, pháp sư, hòa thượng đều được tìm đến thế nhưng không một ai có biện pháp.

Trầm phu nhân nghĩ đến phải tìm lão đạo nhân kia, chỉ là biển người mờ mịt, làm sao có thể tìm đây?

Cứ như vậy qua vài năm, mọi người lại phát hiện tâm trí Trầm Minh Phong lại có chút chính chắn, nhưng cũng chỉ là một chút. So với những hài đồng cùng tuổi lại đơn thuần ngây thơ hơn rất nhiều. Quy luật đó cứ kéo dài đến năm Trầm Minh Phong mười tuổi, đầu óc của nàng cũng liền dừng ở mười tuổi, không tiến triển hơn nữa....

Gia chủ Trầm gia tất nhiên đã sớm buông tha cho đích tôn tâm trí không đầy đủ Trầm Minh Phong, chỉ kỳ vọng bồi dưỡng vào trưởng tôn. Bất luận như thế nào, người thừa kế của Trầm gia tuyệt đối không thể là một kẻ mà tâm trí chỉ như một hài đồng mười tuổi...

Lúc phát hiện thấy hài tử nhà mình có chút bất đồng cùng hài tử nhà khác, Trầm phu nhân cũng bắt đầu hoài nghi, có phải do quyết định lúc trước của mình nên giờ đã báo ứng lên người hài tử hay không?

Càng nghĩ Trầm phu nhân càng nghi ngờ lão đạo nhân kia. Cái gì mà thượng thiên trừng phạt, cái gì mà nữ phẫn nam trang, đều là hoang đường. Lúc trước bà chỉ cầu có một hài tử khả ái thông minh khỏe mạnh, kết quả lại là một hài tử tâm trí không được đầy đủ!

Cả nhà Trầm gia ta tự hỏi chưa bao giờ làm việc gì trái thiên đạo, vì sao lão thiên gia lại muốn làm khó ta?

Năm đó mình không phải là đã bị quỷ làm mê mụi đầu óc rồi chứ? Sao lại tin người đó đến như vậy!

Nhưng mà, người đó có lý do để lừa bà chứ?

Tuy đầu óc Phong nhi không thông minh, nhưng thân thể cũng rất khỏe mạnh, mười mấy năm qua bệnh lớn bệnh nhỏ chưa bao giờ có, ăn ngon ngủ kỹ. Có lẽ cũng là do trời sinh tính tình ngốc nghếch đơn thuần, những chuyện buồn phiền nàng chưa bao giờ đặt trong lòng, cũng xem như là lớn lên vô ưu vô lo. Thân phận nam nhi cũng có lợi, hai ba ngày nàng có thể xuất môn chơi một lần, mỗi ngày cũng có thể thoải mái không phải bị nhốt ở trong phủ, học những thứ châm chức nữ hồng*, thánh kinh nữ tắc mà nàng không thích...

(*Thêu thùa may vá.)

Về tư, Trầm phu nhân thật không biết là có nên trách lão đạo vô lương tâm kia không.

-----------

Editor có lời muốn nói: Mấy hôm nay tui về quê du lịch cho nên bị trễ tiến độ update cho mấy nàng :(((( Và để tạ tội, tui sẽ up bù 3 chương cho mấy nàng nha :)))
« Chương TrướcChương Tiếp »