Đáy lòng Tam công chúa trở nên mềm mại, phò mã đang ở trong ngực nàng, nghe nàng ôn nhu an ủi, thương tâm ủy khuất gì cũng đều biến mất.
Lại ôm thêm chút nữa, Trử Tầm Nhã mới kéo kéo cái người vẫn đang ngạt lệ kia ra, bắt đầu kiểm tra vết thương. Trầm Minh Phong tâm tình đơn thuần, đối phương nói mấy câu đã hù dọa được nàng, từ lúc đó, nàng cũng không còn dám lộn xộn nữa, ngoan ngoan để công chúa tức phụ bôi thuốc cho nàng.
Trử Tầm Nhã đem chân nàng đặt lên giường, chăm sóc vết thương, thoa thuốc, băng bó, động tác lưu loát tự nhiên, không cử động nào dư thừa. Đợi đến khi tất cả đã thu xếp ổn thỏa, nàng lại đứng lên nhìn cái người đang không ngừng hít lỗ mũi kia, lại nhớ đến sách thuốc hôm nay đã lật xem, chăm chú nhìn nàng hồi lâu, sau đó mới cất tiếng:
"Phò mã, chìa tay ra để bản cung bắt mạch cho ngươi, nhìn xem thân thể của ngươi có tồn tại vấn đề gì không."
Trầm Minh Phong ngừng hít lỗ mũi, ngây ngẩn nhìn nàng hồi lâu, lại lập tức rụt cổ, nhanh chóng giấu hai tay sau lưng, lòng đầy cảnh giác.
"Không muốn, Phong nhi không có bệnh!"
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng như vậy, Trử Tầm Nhã hiểu rõ, không khỏi lại muốn cười nàng, bắt đầu ngồi vào giường, áp sát gần nàng.
"Nghe lời, thân thể của ngươi không biết còn có vết thương nào nữa không, không kịp loại trừ bệnh căn rất không tốt. Nếu có việc gì, không chừng còn có thể liên lụy đến sự bình phục vết thương của ngươi..."
Ý nói chính là: "Ngươi có muốn cái chân này lành hay không?
Trầm Minh Phong bị dọa đến mặt trắng bệch, da mặt nhíu lại như trái khổ qua, nhăn nhó do dự không muốn đồng ý. Lời dặn của mẫu thân, nàng lúc nào cũng không dám quên, làm sao có thể cho nàng cầm tay...
Thấy nàng vẫn còn đang bối rối, Trử Tầm Nhã khẽ thở dài, nâng tay xoa xoa khuôn mặt non mềm của nàng, vừa giải thích vừa trấn an.
"Phò mã, ngươi đã được bà bà dạy rằng không thể để cho bản cung chạm vào tay phải không? Ngươi yên tâm, bà bà nói như vậy cũng là vì đề phòng bản cung biết được thân phận của ngươi mà thôi. Nhưng bản cung đã biết được bí mật của ngươi, nguy cơ đương nhiên cũng đã phá giải, ngươi còn lo gì chứ?"
"Ngô....thật sao?"
"Ân."
Sau khi được xác nhận, Trầm Minh Phong lúc này mới tình nguyện đưa tay ra, giao hết cho người kia. Trử Tầm Nhã rất quý trọng cơ hội hiếm có này, lại nhéo má nàng một cái, sau đó mới lẳng lặng bắt mạch cho nàng, nửa câu cũng không nói, chăm chú gần thời gian nửa chung trà.
Nhưng mà cuối cùng, cũng không thu hoạch được gì...
Trử Tầm Nhã cực kỳ không cam lòng thả xuống cánh tay trắng nõn kia, hít một hơi, nâng mắt nhìn ánh mắt của đối phương, không nói lời nào.
Trầm Minh Phong thản nhiên nhìn trở về, hiện giờ nàng mới phát hiện ánh mắt của tức phụ nhà mình thật đẹp, nàng rất thích. Sau đó lại là tiết mục tự luyến của bản thân, cho rằng công chúa nhìn chằm chằm nàng e là cũng bởi vì ánh mắt của nàng đẹp chứ gì!
Hì hì hì!
Thật đáng tiếc, phò mã vẫn là hiểu lầm, công chúa tức phụ của nàng lúc này cũng không phải bị đôi mắt nàng hấp dẫn. Người ta chính là đang....thất thần cùng ngây người.
Giờ khắc này, băng tuyết thông minh, ôn nhu hiền thục Tam công chúa nội tâm vô cùng phức tạp, mờ mịt, thất vọng, không biết làm sao, tự trách cùng không xác định đối với tương lai sau này. Các loại tâm trạng trộn lẫn khiến nàng trầm mặc không biết nên biểu lộ thế nào, cũng không biết phải phản ứng gì...
Từ khi thỉnh chỉ tứ hôn đến nay, nàng mới chân chính thể hội tiếc nuối cùng đau lòng của những người bên ngoài kia. Cũng là lần đầu tiên sâu sắc cảm nhận được, bản thân đã rơi vào đại phiền toái.
Một lúc lâu sau, Trử Tầm Nhã mới bình ổn tinh thần, nhìn sang vị phò mã ngây thơ đơn thuần kia, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời ngồi cứng nhắc không được tự nhiên của nàng, trong lòng nhất thời lại trở nên thoải mái --- phiền phức thì phiền phức đi, cho dù là phiền toái cũng là một phiền toái đáng yêu, không phải sao?!
Sau khi đã nghĩ thông suốt, khói mù trong lòng Trử Tầm Nhã cũng tản đi phân nửa, không biết vì sao, cảm giác cũng không phải thất vọng như vậy. Phò mã là nàng tự chọn nên cho dù có khổ hơn nữa nàng cũng phải nghĩ biện pháp đem người này dạy dỗ thật tốt. Bất luận tương lai người này có trở thành dáng vẻ gì, bản thân cũng sẽ cam tâm tiếp nhận....
Chỉnh đốn lại suy nghĩ của bản thân, Trử Tầm Nhã đứng lên, đi lấy cây quạt đưa cho Trầm Minh Phong, bảo nàng tự mình hạ nhiệt, hòa nhã nói:
"Phò mã, chúng ta cũng nên dùng cơm trưa rồi, chân ngươi đi không tiện, hôm nay ở trong phòng dũng bữa nhé?"
"Thật tốt! Phong nhi đã đói lắm rồi!"
"Ân, ngươi cứ ngồi đây trước, bản cung đi một chút rồi sẽ trở lại."
Nói xong, Trử Tầm Nhã nhẹ nhàng đi đến cửa phòng, mở cửa liền thấy Sắc Vi đôi mắt vô thần, sắc mặt đỏ ửng ôm chó con đứng ở bên ngoài, mở miệng phân phó:
"Sắc Vi, đến lúc truyền ngọ thiện rồi, ngươi đem con chó này đưa về chỗ Thấm nhi đi. Sau này, nếu phò mã muốn ôm nó, ngươi cũng không cần phải quan tâm nàng."
Trử Tầm Nhã nói những lời này xong, lại nghĩ đến một chuyện quan trọng liền ngoắc tay tỏ ý Sắc Vi đến gần, đơn giản đem chuyện Trầm Minh Phong là ngốc thật thấp giọng nói lại, sau đó liền thúc giục người đang ngây ngốc kia đi làm chuyện được giao.
Có thể không thất thần sao! Sắc Vi từ trước đến nay đều rất tin tưởng lời nói của công chúa nhà mình! Thật không nghĩ đến, ngay cả Tam công chúa thông tuệ cũng làm ra chuyện sai lầm như vậy. Chủ tử này trong lòng nàng tựa như hình ảnh một vị thần, mà vị chủ tử giống như vị thần này lại....chiêu một vị....phò mã ngốc?!
Chẳng lẽ, những thứ nàng nhìn thấy, những thứ nàng cảm giác được, tình cảm của công chúa đối với phò mã, đều là do nàng suy nghĩ quá nhiều chăng? Hay là, bản thân công chúa chỉ thích những nam tử ngốc ngốc nghếch nghếch như vậy?
Nghĩ không thông, đoán không ra, người như công chúa, tâm tư như công chúa, bản thân mình cũng đừng nên phỏng đoán lung tung nữa. Chỉ hy vọng công chúa có thể hạnh phúc.
------
Ngọ thiện đã chuẩn bị ổn thỏa, vừa truyền thiện một chút, nha hoàn đã lục tục mang thức ăn đến. Hôm nay, công chúa cùng phò mã dùng bữa trong phòng nên bọn họ phải đi lâu một chút!
Lúc này, Thấm nhi mà Trầm Minh Phong tìm kiếm hồi lâu, rốt cuộc cũng mang chó mẹ trở lại. Để chó con một mình trong phòng cũng không biết sao rồi, nàng phải về nhanh một chút.
Nhắc đến cũng trùng hợp, sáng sớm hôm nay, lúc Trầm Minh Phong cùng Trử Tầm Nhã trở về Trầm phủ không lâu, chó mẹ sau khi đút sữa cho chó con xong liền bắt đầu lớn tiếng kêu, kêu mãi kêu mãi, thanh âm cực kỳ thê lương. Thấm nhi tất nhiên mềm lòng, liền quyết định mang con chó này đi tìm quản gia, để hắn mang nó trở về nhà, nhìn xem đám nhóc con của nó thể nào, trễ chút trở về là được.
Quản gia rất bận rộn, làm gì có thời gian mỗi ngày giúp nàng chăm sóc một con chó. Hắn chỉ nói ra địa chỉ, bảo nàng tự tìm. Thấm nhi không còn cách nào, chỉ đành phải một mình mang con chó này trở về. Chẳng qua là, lần này nàng tốn rất nhiều thời gian, con chó kia sau khi về nhà liền không muốn theo nàng nữa, chủ nhân của nó cũng phải mất rất nhiều sức mới có thể buộc dây cho nó, để nàng dùng sức kéo nó về, nếu không thiếu gia nhà mình trở về sẽ lại chạy đi tìm!
Về đến phủ, nàng còn chưa kịp trở về phòng thì đã gặp được một nha hoàn, người đó đã đem sự việc hôm nay cùng thảm trạng của phò mã nói với nàng, làm nàng hoảng sợ đến choáng váng, cũng không để ý chuyện gì nữa ném sợi dây cột con chó cho đối phương.
"Ngươi giúp ta xem chừng nó một lát, ta đi xem thiếu gia nhà ta!" Nói xong, nàng liền sãi bước chạy đến chính viện.
Nhị thiếu gia! Ngài không thể yên tĩnh một ngày sao?!
Thấm nhi rất lo lắng, bước chân như đạp gió, cấp tốc chạy đến chính viện, chỉ sợ bản thân không ở đây thì không ai có thể chăm sóc tốt cho người nọ.
Đáng tiếc, lần này sự lo lắng của Thấm nhi đã có chút dư thừa, nàng vạn vạn không nghĩ đến, có một ngày thiếu gia nhà mình có thể ngoan ngoãn như vậy, lại nghe theo lời người khác trừ cha nương mình.
Khi nàng mang theo cả người mệt mỏi cùng lo âu chạy đến trước cửa phòng ngủ của công chúa cùng phò mã, phát hiện vị chủ tử luôn to miệng kêu gào, lúc này lại đang lẳng lặng ngồi yên trên bàn, chậm rãi đưa đũa gắp thức ăn, sau đó, từng miếng từng miếng, chậm rãi nhai nuốt.
Thấm nhi kinh ngạc đến cằm đều sắp rớt xuống!
Trời ạ!
Trên thực tế cũng không riêng gì nàng, Sắc Vi cùng Bách Hợp đứng bên cạnh phục vụ cũng cảm thấy ngạc nhiên như vậy...
Thấm nhi ngây ngốc lăng lăng đứng trước cửa, không dám tin, cũng không dám bước vào mà cứ nhìn chằm chằm chủ tử nhà mình hiếm thấy ngồi yên, đến nỗi mắt sắp rớt ra ngoài.
Chỉ thấy trên chiếc bàn tròn bày ra đủ loại thức ăn, tất cả đều là những món mà bình thường Trầm Minh Phong thích ăn. Tam công chúa ngồi ở giữa, động tác ưu nhã đang tỉ mỉ gắp thức ăn cho phò mã nhà mình, bản thân cũng chậm rãi ăn, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười nhu hòa.
Mà trong cái chén chứa không ít thức ăn của phò mã, khuôn mặt nàng chính là đầy hưởng thụ tựa như đang đáp lại thê tử ôn nhu của mình, lại vừa như đang ăn được món ăn mình rất thích, phồng phồng quai hàm, sau đó lại nheo mắt thỏa mãn. Người ngoài nhìn vào không khỏi cảm thấy mềm mại trong lòng...
Bức họa này, thật sự nhìn rất đẹp mắt thỏa lòng.
Nếu lão gia cùng phu nhân cũng nhìn thấy, không biết sẽ cảm thấy thế nào.
Thấm nhi nghĩ như vậy.
Đối diện với một màn ấm áp trước mắt này, trong lòng Thấm nhi không hiểu sao lại có loại chua xót, ưu tư dâng lên....Nàng cũng không tiếp tục nhìn nữa mà chỉ lặng lẽ lui về...
Mà lúc này, nội tâm của phò mã Trầm Minh Phong cũng có chút vui vẻ không nói thành lời. Nàng phát hiện, dường như bản thân đang trở về đoạn thời gian khi chưa đại hôn, đối với cuộc sống sau này lại hết sức hi vọng. Nàng cảm thấy, công chúa tức phụ của mình thật ra cũng không xấu chút nào! Đối xử với nàng cũng rất tốt! Giống như nương vậy!
Tam công chúa ôn như thể thϊếp không biết trọng lượng của bản thân trong lòng phò mã đã vô thanh vô tức tăng trưởng, chiếm vị trí tương đối quan trọng, không lâu sau nữa, e là sẽ vượt qua nha hoàn Thấm nhi...
Ngọ thiện dùng rất ngon miệng, các đại trù cũng không biết đã mất bao nhiêu tâm sức để các chủ tử lĩnh hội được triệt để, không uổng phí khổ tâm của bọn họ. Thức ăn hôm nay đã bị phò mã cùng công chúa tiêu diệt hơn phân nữa.
Trầm Minh Phong vẫn chưa muốn đặt đũa xuống, cái chân bị thương kia vẫn gác ở trên ghế, một tay còn lại chống trên băng ghế, một tay xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, nét mặt vô cùng thỏa mãn. Sáng sớm hôm nay ở Trầm phủ, nàng đã ăn không ít, hiện giờ bữa trưa này nàng ăn đến cả trái tim đều sắp bay lên trời....
Trử Tầm Nhã đã ăn xong từ lâu và giờ vẫn đang ngồi bên cạnh bồi nàng, thấy nàng rốt cuộc cũng ngừng lại, liền vội vàng tỏ ý Sắc Vi mang thức ăn thừa dọn xuống, rất sợ nàng lại tiếp tục cầm đũa.
Trước lúc dùng bữa, nàng cũng đã mất không ít tâm lực, vừa hù dọa vừa lừa gạt mới có thể làm cho người này nghe lời nhai kỹ nuốt chậm dùng cơm. Thế nhưng, nàng vẫn đánh giá quá thấp phò mã nhà mình, nàng ấy có thể cưỡng chế tính tình thu liễm lối ăn tàn bạo của nàng nhưng lại không thể ngăn cản nàng thi triển sức ăn kinh người như bình thường...
"Phò mã, ngươi đã ăn rất nhiều, cứ ngồi như vậy e là khó mà tiêu thực, cũng nên đứng lên đi mấy vòng để tiêu cơm chứ?"
Trầm Minh Phong nhớ đến mấy lời nàng vừa nói lúc trước, làm sao chịu nghe theo, liền lên tiếng đáp lời:
"Không không không! Chân của Phong nhi không thể cử động được, không thể đứng lên đi!" Người này cũng không phải quá ngốc, cho nên ngay cả lắc đầu cũng chậm hơn rất nhiều so với bình thường, nói xong lại còn vô cùng bất nhã ợ to một cái vang dội.
-----ợợợ!!!!----
Trử Tầm Nhã không nói gì lắc đầu một cái, đứng dậy đi đến.
"Đến đây, bản cung dìu ngươi đi vài vòng rồi về giường nằm, ngươi ăn no như vậy cũng không sợ trướng bụng, sao này không được như vậy nữa."
"Ngô...ân...."
Trầm Minh Phong dĩ nhiên không vui, rất không vui, cũng không cam lòng sau này bị thiếu thức ăn. Chẳng qua là nhìn thấy gương mặt tức phụ nhà mình, nàng lại chỉ bĩu môi, cụp mắt, thấp giọng 'ờm' một tiếng, coi như là thỏa hiệp.
Trử Tầm Nhã vui vẻ, cẩn thận nâng nàng dậy, vừa đi vừa hỏi cận kẽ chuyện đã trải qua hôm nay.
"Phò mã, lúc nãy ngươi nói bị người xấu khi dễ, vậy có muốn bắt bọn họ lại mang ra trị tội không?"
"Muốn!" Trầm Minh Phong ghét ác như thù, đừng nói là nàng bị khi dễ, cho dù người đó không phải nàng thì nàng vẫn muốn cho những kẻ xấu kia một bài học!
Trử Tầm Nhã từng bước dẫn dắt.
"Vậy ngươi thử nói một chút, hôm nay ngươi bị người khác khi dễ ở đâu? Những kẻ xấu đó mặt mũi thế nào, ngươi không nói, cho dù báo quan cũng không bắt được người đúng không?"
"Hừ! Hai kẻ xấu kia mặt mũi vô cùng xấu xí, thân thể cũng cực bẩn, còn thối nữa chứ! Trong hẻm vốn đã khó ngửi, bọn họ đến càng khó ngửi hơn! Có một tên lùn lùn, mặt đen như cục than, răng vàng như chó vàng! Còn tên cao....tên cao.."
Trầm Minh Phong khập khễnh di chuyển, suy nghĩ rất lâu cũng không nhớ nổi kẻ cao đó có đặc điểm gì. Trong lúc hỗn loạn nàng nào còn tâm tư nhớ nhiều như vậy, nhớ được vóc dáng của người lùn chỉ sợ ấn tượng cũng chỉ ở mức nhất định.
Ngõ hẻm? Một cao một thấp?
Trử Tầm Nhã dường như có điều suy nghĩ, nhìn sang cái người bộ dạng đầy căm phẫn kia, lại hỏi:
"Vậy cô nương hôm nay đã giải cứu ngươi, ngươi còn nhớ rõ tướng mạo không. Bản cung phái người đi tìm nàng đến phủ cảm tạ một phen."
Gương mặt Trầm Minh Phong có thể nói là thay đổi nhanh chóng. Nghe nhắc đến nữ anh hùng trong lòng nàng, vẻ mặt lập tức trở nên đầy sùng bái.
"Đại tỷ đó rất xinh đẹp a, da thịt nộn nộn, lại có thể đánh nhau, đánh cho đám người xấu phải quỳ xuống xin tha thứ, còn khóc cầu Phong nhi tha thứ nữa! Sau đó, sau đó đại tỷ cùng ta nói chuyện một hồi liền rời đi..."
Trử Tầm Nhã lẳng lặng nghe, lại hỏi tiếp:
"Còn đặc điểm nào nữa không? Nàng mặc y phục màu gì, hay là---"
"Màu đen! Còn đen hơn so với các đại ca thị vệ trong phủ chúng ta nữa! Còn mang theo một tay nãi! Công chúa, ngươi mau phái người tìm đi, Phong nhi thật muốn gặp nàng a!"
Người này thật là!
Trử Tầm Nhã bị thanh âm hưng phấn của nàng làm cho không vui, bàn tay dìu nàng đặt bên hông túm chặt một cái, nét mặt nhưng vẫn điềm nhiên đáp ứng nàng:
"Phò mã, ngươi cứ kiên nhẫn chờ, người nhất định sẽ tìm được. Đến lúc đó, ngươi cũng không nên thất lễ mạo phạm người ta!"
"Xì-----ai là mạo phạm nha? Sao hôm nay các ngươi ai cũng đều nói đến mạo phạm? Hôm nay nữ hiệp đại tỷ cũng nói Phong nhi đừng mạo phạm. Mạo phạm rốt cuộc là cái gì vậy?"
"Cái gì? Ngươi-----"
....
Ở trong phòng đi vài vòng, Trử Tầm Nhã lại dìu người này vào phòng trong, thay nàng thay y phục, cởi giày, để nàng từ từ nằm lên giường.
"Được rồi, phò mã cứ nghĩ ngơi trước đi, bản cung sẽ trở lại sau."
"Ân!"
Trử Tầm Nhã sau khi đa thu xếp ổn thỏa cho người này liền cứ thế đi ra ngoài. Ra đến cửa lại sai người gọi Đàm thị vệ đến.
Rất nhanh hắn đã theo lệnh tìm đến, nàng cũng không phí lời trực tiếp giao nhiệm vụ.
"Đàm thị vệm ngươi dẫn người đi điều tra xem, hôm nay phò mã gặp nạn ở một con hẻm trong thành, kẻ cướp là hai tên nam tử một cao một thấp, may mắn gặp được một nữ tử lưng đeo tay nãi cứu giúp...Ngươi nhanh đi tra xét, nhất định phải đem hai kẻ đó bắt về. Tốt nhất cũng tìm được hắc y nữ tử mang tay nãi đó. Việc này làm xong, bản cung ắt có trọng thưởng."
Đàm thị vệ ôm quyền, cung kính trả lời:
"Thuộc hạ tuân lệnh, nhất định không phụ sứ mệnh mang người trở về!"
Trử Tầm Nhã gật đầu, phất tay.
"Đi đi."