Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngốc Phò Mã

Chương 21 Hào Hiệp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một phò mã mà lại dám đối với thê tử là công chúa hô to gọi nhỏ, từ trước đến giờ mọi người chưa bao giờ thấy, hôm nay trái lại đã được mở rộng tầm mắt.

Trử Tầm Nhã đã quen, lại nhấp một ngụm trà, không nói. Trầm Minh Phong còn muốn nói nữa nhưng phụ nhân Lý thị đã vội vàng giải thích.

"Không không không, không phải vậy đâu phò mã, công chúa điện hạ không có làm khó dân phụ, nàng là đang giúp dân phụ."

Trầm Minh Phong kéo nàng đứng dậy.

"Vậy ngươi đập đầu lạy làm gì, cha ta nói, quân tử không được tùy tiện khom lưng cong gối, chỉ lạy...lạy quân chủ, lạy phụ mẫu, cũng không thể dập đầu lạy lung tung!"

"Phò mã nói đùa, dân phụ chỉ là một hương thôn dã phụ, không phải là quân tử gì."

Bọn thị nữ chung quanh che miệng cười, ngay cả ý nghĩa câu nói phò mã cũng không hiểu rõ vậy mà còn đi giảng đạo cho người khác, thật là không còn gì để nói với người này mà.

Trử Tầm Nhã cũng vừa bực mình lại vừa buồn cười, lại không có biện pháp với nàng.

"Phò mã, ngươi có nguyện ý giúp đỡ vị đại nương này không?"

Trầm Minh Phong cứng rắn kéo Lý thị ngồi vào ghế, cũng không quay đầu lại nhìn.

"Nguyện ý, nguyện ý!"

"Ân, phò mã ngươi đến đây, nghe bản cung nói."

Trầm Minh Phong lập tức hai bước nhảy đến gần, nghi ngờ nhìn nàng.

"Làm gì?"

Đối phương ngoắc ngoắc tay, để nàng kề lỗ tai đến gần, nhỏ giọng nói mấy câu, người ngoài đều không thể nghe được. Trầm Minh Phong chớp chớp mắt, không do dự liền lập tức đáp ứng.

"Được, ta có, ta đi lấy!"

Lời còn chưa dứt, Trầm Minh Phong đã vυ"t một cái chạy đi ra ngoài, chớp mắt một cái đã không còn thấy thân ảnh.

Mọi người đều tò mò, không biết công chúa đã nói gì với phò mã mà bộ dáng phò mã giống như vô cùng gấp gáp.

Trử Tầm Nhã cũng không nói gì thừa, bắt đầu an bài.

"Đàm thị vệ, ngươi mang theo hai người điều tra rõ ngọn nguồn việc này, cũng tra luôn về việc lương thực bố thí này, nhớ là phải điều tra ngầm, chớ kinh động nhân sĩ liên quan, đi đi."

"Thuộc hạ tuân lệnh!"

Đàm thị vệ lĩnh mệnh, nhanh chóng thối lui khỏi đại sảnh, lập tức biến mất trong tầm mắt vối mọi người.

Trử Tầm Nhã lại tiếp tục phân phó.

"Sắc Vi, đi lấy cái hòm thuốc của bản cung đến đây, chúng ta lập tức đi đến Lý gia trang ở ngoại thành."

Sắc Vi rất là kinh ngạc nhưng cũng không nói gì, mạng người quan trọng, công chúa nhân từ có lẽ là muốn đích thân đi cứu.

"Vâng."

Sắc Vi chạy ra ngoài, Lý thị nghe thấy lại liên tục cảm kích, nước mắt ào ào rơi xuống, nhà bọn họ đời trước không biết là đã tạo nghiệt hay tích phúc đây. Cuộc sống khó khăn, được một vị thần bí tương trợ, tuy nói giúp lại đưa đến tai vạ bất ngờ nhưng lại nhân họa đắc phúc được đương kim Tam công chúa cứu giúp, thật không biết nên hình dung như thế nào...

Bên kia Trầm Minh Phong chạy đến đầu đầy mồ hôi, đầu óc choáng váng, rốt cuộc tìm được Thấm Nhi ở trù phòng. Trầm Minh Phong lập tức kéo nàng chạy đến phòng ngủ. Thấm Nhi vẫn còn đang quấn một cái khac trước người, tai áo xoắn lên, không hiểu ra sao liền bị người kia kéo đi, trải qua mấy lần suýt té mới phải hất tay người đó ra, thở hổn hển hỏi.

"Thiếu gia, người kêu to như vậy làm gì? Kéo nô tỳ đi đâu vậy?"

Trần Minh Phong cũng dừng lại, hồng hộc hít thở, lại tiếp tục kéo nàng đi tiếp, đứt quãng hồi đáp.

"Lấy...hộc hộc...hộp tiền..."

"Lấy hộp tiền làm gì? Thiếu gia, người muốn mua gì? Nô tỳ không phải đang làm cao điểm* cho người sao?"

(*Bánh ngọt.)

Trầm Minh Phong trong chốc lát cũng không giải thích, chỉ cau mày nói.

"Đại nương...cho đại nương, người nhà của đại nương phải chẩn bệnh, không có tiền mời đại phu, ta có!"

"Đại nương nào?"

Thấm Nhi muốn hỏi rõ, nói không chừng người này đã gặp phải tên lừa gạt rồi!

"Ai nha, chính là đại nương đó đó! Đại nương muốn đến cáo trạng! Thấm Nhi ngươi nhanh mở ra giúp ta!"

Trầm Minh Phong vì gấp gáp nên nói chuyện có chút không rõ ràng, cũng không nhớ được Thấm Nhi căn bản không biết đại nương cáo trạng là ai.

"Đại nương tố cáo là ai a? Nô tỳ chưa thấy qua nên không thể tùy tiện mở hộp cho người, người bảo bà ấy tìm một người khác đi."

Thấm Nhi kết luận là Trầm Minh Phong này đã bị người khác lừa, chứ nếu không đang êm đẹp lại muốn lấy tiền làm gì. Nàng là người được phu nhân ủy thác trách nhiệm nặng nề, giúp trông coi chìa khóa tiểu kim khố của thiếu gia nhà mình, làm sao có thể mở mắt nhìn người này thành người tiêu tiền như rác được.

Trầm Minh Phong gấp đến độ trên trán phủ một tầng mồ hôi, trên mặt cũng thấm ướt, nói cũng không nói được.

"Chính là cái vị đại nương đó đó! Ngươi nhanh chóng mở khóa cho bản thiếu gia! Ta muốn lấy tiền!"

Thấm Nhi đau lòng lấy khan tay lau mồ hôi cho nàng, đổi lại cách khác hỏi nàng.

"Thiếu gia, là ai bảo người lấy tiền?"

"Công chúa!"

"Ân?"

Thì ra là có chuyện như vậy, nếu là công chúa vậy chuyện này có lẽ hơn phân nủa là thật, nhưng khố phòng của công chúa sẽ thiếu bạc sao? Cần dùng tiền của phò mã dành dụm để cứu người?

Thấm Nhi vừa nghĩ đến mấu chốt, lại bị người này kéo chạy về phía trước, một đường chạy thẳng đến tân hôn phòng ở chính viện.

Thôi, các nàng mới là chủ tử, mình cũng không quản được, cứ tùy các nàng đi...

Kỳ kèo nửa ngày, hai người cuối cùng cũng đến được tân phòng. Trầm Minh Phong nhanh chóng vọt vào bên trong, mở cửa tủ lớn của mình, vụt vụt tìm một chốc, mất rất nhiều sức lực mới moi ra cái hộp tiền mà nàng giấu rất sâu bên trong, sau đó lập tức gọi Thấm Nhi.

"Mau mau mau! Thấm Nhi mau mở ra!"

Thấm Nhi nhìn nàng gấp đến bộ dạng này cũng không khỏi khẩn trương theo, lấy chìa khóa treo trên cổ xuống, nhanh chóng mở khóa hộp tiền. Bên trong chứa vài thỏi bạc lớn có nhỏ có, mấy tấm ngân phiếu và đầy ấp tiền đồng phía dưới đáy, còn có hai đỉnh bạc lớn. Nhìn có vẻ cũng không ít, ngạc nhiên là, trong đó còn có mấy viên đá hình thù kỳ lạ...

Hộp tiền kia là bảo bối của Trầm Minh Phong, là tiền nàng tích cóp từ nhỏ, tổng số ít nhất cũng hơn một trăm lượng.

Thứ Trầm Minh Phong đắc ý nhất ngoại trừ thông minh cùng tướng mạo của nàng, chính là cái tiểu kim khố này.

Nga a a a a, Nếu chuyện này truyền ra bên ngoài, một công tử của Thượng thư phủ, nữ tế Hoàng đế, lại bởi vì một cái kim khố riêng chỉ hơn một trăm lượng mà dương dương tự đắc, không biết người bên ngoài sẽ nói thế nào đây...

"Thiếu gia, công chúa có nói là muốn lấy bao nhiêu không?"

Trầm Minh Phong ôm lấy tiểu kim khố bảo bối của mình, lắc đầu.

"Hay là, bản thiếu gia cầm theo hết đi, nhiều tiền như vậy nhất định có thể cứu được người nhà đại nương!"

Thấm Nhi rất mướn nói, chỉ có người thấy nó nhiều thôi, cái hộp tiền này của người ngay cả còn số lẻ trong khố phòng của công chúa cũng không bằng a!

Nghĩ thì nghĩ vậy, Thấm Nhi biết nếu mình thật sự nói vậy, người này nhất định sẽ lại ầm ĩ một phen.

"Được được được, người muốn lấy bao nhiêu thì cứ lấy, sau này đừng hối hận a?!"

Trầm Minh Phong khinh thường nhìn nàng.

"Hừ! Bản thiếu gia có tiền, cho dù xài hết cung nhất định có thể kiếm lại! Nhanh lên nhanh lên, ngươi nhanh đi làm hồng đậu cao đi. Bản thiếu gia đói!"

"Được rồi. Người phải tiết kiệm một chút a! Đến lúc đó đừng có đến chỗ ta khóc!" Thấm Nhi đáp lời lui ra khỏi phòng, nhún nhún vai đi đến phòng bếp.

Trầm Minh Phong cẩn thận ôm hộp tiền, lại tiếp tục chạy về hướng tiền thính.

Sắc Vi đã sớm đến Dược phòng lấy hòm thuốc, bây giờ cũng đã đến tiền thính. Tất cả mọi người đang chuẩn bị lên đường, Trử Tầm Nhã trái lại không gấp, nói chờ một chút.

Không lâu sau, mọi người lại thấy phò mã Trầm Minh Phong như một trận gió chạy vào, chỉ là lần này có cầm theo một món đồ.

Trầm Minh Phong không để ý đến người ngoài, trực tiếp chạy đến chỗ Lý thị, mở nắp hộp ra.

"Đại nương, ngươi nhìn xem, bản thiếu gia có rất nhiều rất nhiều tiền có thể chữa bệnh cho người nhà ngươi, chúng ta đi tìm đại phu!"

Vừa nói vừa kéo người ta.

Những người bên trong tiền thính nghe thấy những lời này liền lập tức ngây người, sau khi kịp phản ứng, trong lòngtất cả mọi người đều rất cảm động: Ai! Phò mã tuy có ngốc nhưng trái lại là một người tốt!

Lý thị vạn vạn không nghĩ đến Tam phò mã ngốc nghếch mà mọi người đồn đãi lại chân thật nhiệt tình như vậy, hào hiệp giúp đỡ một lần chính là lấy ra nhiều bạc như vậy.

Trời ơi, Lý gia chúng ta đây là đã tích phúc mấy đời a!

"Đa tạ phò mã, đa tạ phò mã, chẳng qua là...tiền xem bệnh này---"

"Đúng rồi." Trử Tầm Nhã lên tiếng cắt đứt lời Lý thị, trong mắt tràn đầy tiếu ý.

"Phò mã có nhiều tiền như vậy, có lẽ đã đủ tiền xem bệnh rồi. Phò mã, đại phu ta cũng đã mời, bây giờ chúng ta lập tức lên đường. Ngươi cũng cùng đi chung, nhìn một chút xem người nhà của Lý đại nương luôn."

"A?"

Trầm Minh Phong không suy nghĩ nhiều, mà cho dù có nghĩ nàng cũng nghĩ không ra được chuyện gì, bảo nàng đi chung nàng sẽ vô cùng vui vẻ.

"Được a. Được a! Ta phải đi!" Dáng vẻ cười híp mắt cực kỳ hưng phấn.

Trử Tầm Nhã nhu hòa nhìn nàng, nhưng chỉ cười không nói. Nhưng Sắc Vi lại ném cho nàng một ánh mắt thông cảm, vì hộp tiền đó mà thở dài.

Đoàn người ra đến cửa, Trử Tầm Nhã đã phân phó chuẩn bị hai chiếc xe ngựa. Thì ra hoàng thất cho dù sử dụng xe ngựa thông thường cũng vẫn vô cùng thư thích xa hoa. Một chiếc của phu phụ Trầm Minh Phong, còn một chiếc nữa để cho Sắc Vi, Lý thị, cùng một vị tỳ nữ khác, do gần mười tên hộ vệ hộ tống đi...

Đường cũng không xa, ra khỏi thành mấy dặm đã đến trước trang khẩu của Lý gia trang.

Xe ngựa ngừng lại, Lý thị từ trên xe nhảy xuống, dẫn đường cho tất cả mọi người. Xe ngựa tiếp tục đi đến trước, từ đường lớn rẽ vào một con đường mòn, tiếp tục đi tiếp.

Lúc nãy đi trên đường lớn còn đỡ, nhưng đường mòn quả thực không phải là nơi xe ngựa có thể đi, gập ghềnh xốc nẩy, còn có rất nhiều đá rải rác khắp nơi, bánh xe lăn khó khăn, người ngồi bên trong càng khó khăn hơn.

Trầm Minh Phong ôm chặc bảo bối của mình trong ngực, vừa lắc lư như điên vừa kêu khổ cả ngày.

"Ai u ---- ai u ---- cái xe ngựa quái quỷ gì thế này? Ngồi khó chịu hơn chiếc lúc sáng hôm nay...Ai u ---- " nếu không phải hộp tiền của nàng đậy kín thì có lẽ lúc này bạc bên trong cũng đã lắc lư đến rơi hết ra ngoài rồi...

Nhưng mà, đây không phải vấn đề của xe ngựa, rõ ràng chính là do đường xá nha phò mã!

Tam công chúa Trử Tầm Nhã từ nhỏ sống sung sướиɠ cũng khổ không thể tả. Xe ngựa xốc nảy quá dữ dội, nàng căn bản không thể khống chế được động tác của mình, bất nhã, vô cùng bất nhã. Mới vừa rồi, xe ngựa bị xốc một cái rất mạnh, làm cho mái tóc dài của nàng cũng bay lên rối tung, dĩ nhiên còn có...

Thật là vô cùng thẹn thùng!

Trầm Minh Phong lại càng oán hận nhiều hơn, ấy vậy mà cái người này vẫn còn thời gian để nhìn Trử Tầm Nhã ngồi ở đối diện, ánh mắt thẳng tấp nhìn chằm chằm...ừm....cái nơi...đang nẩy lên nẩy xuống của nàng.

A hô hô hô...hi hi hi!!!

Cười đắc ý!

Thật may bản thiếu gia đã quấn chặt rồi!

------

Editor: A ho ho ho. Phong nhi à, cẩn thận mềm xương nha :))))
« Chương TrướcChương Tiếp »