Chương 14 Chơi Đùa

Thời gian vẫn còn sớm nhưng bởi vì Hoàng đế vẫn còn có việc nên chỉ ngồi nửa canh giờ liền rời đi. Sắc diện Thái hậu tuy rằng hồng nhuận vô cùng có tinh thần nhưng rốt cuộc tuổi cũng đã lớn, ngồi chỉ một lát cũng đã cảm thấy mệt mỏi. Hoàng hậu thấy vậy liền khuyên Thái hậu nghỉ ngơi một lát, sau đó bảo mọi người trở về.

Kỳ phi thật ra đã sớm muốn tìm lý do mang nữ nhi trở về, cho nên điều này rất hợp ý bà. Thái hậu cùng Hoàng hậu tất nhiên biết rõ ràng nên cũng cho phép, chỉ nói Kỳ phi tiếp đãi ngốc phò mã kia.

Trầm Minh Phong thấy tất cả mọi người đều đã giải tán liền vui vẻ.

Lần này tốt rồi, thời gian chịu đựng nãy giờ cuối cùng cũng qua, có thể đi dạo Hoàng cung một chút rồi!

Trử Tầm Nhã biết tâm tư phò mã nhà mình cho nên vừa lui ra khỏi đại điện nàng liền lập tức phân phó Thấm Nhi mang nàng ấy đến ngự hoa viên, để nàng ấy gϊếŧ thời gian cũng tốt, tránh việc lại làm phiền đến nàng rồi lại ầm ĩ một hồi.

Kỳ phi cũng đáp ứng, bà vốn còn nghĩ nếu vị phò mã này cứ đi theo, bà cũng không tiện hỏi nữ nhi!

Đây là chuyện Trầm Minh Phong cầu còn không được, nàng mừng rỡ lôi kéo ống tay áo Sắc Vi, cũng không nhìn Trử Tầm Nhã một cái liền xoay người nhanh chóng chạy tít đến tiểu đình giữa hồ.

Nhìn bóng lưng vừa nhảy vừa chạy kia, Kỳ phi lắc đầu. Trử Tầm nhã cũng đành chịu, đi theo mẫu phi trở về Kỳ Hương cung.

Kỳ phi năm nay đã gần bốn mươi, nhưng dáng vẻ vẫn thước tha, cùng nữ nhi đi chung lại càng tỏ ra thành thục tao nhã, ôn nhu uyển ước. Trử Tầm Nhã một mặt đáp lời, một mặt suy nghĩ.

Bước vào trong điện, Kỳ phi liền cho lui các ma ma cung nữ, sau đó trực tiếp hỏi nữ nhi mấy câu hỏi riêng tư.

"Nhã nhi, con ngoan ngoãn nói cho mẫu thân biết, Trầm Minh Phong kia...có thể chữa được không?"

Trữ Tầm Nhã kéo tay mẫu thân, cùng bà ngồi xuống nhuyễn tháp, nàng cũng không đem suy nghĩ trong lòng nói ra mà chỉ ôn nhu hồi đáp.

"Phò mã ngây thơ đơn thuần, cũng không phải là ngu ngốc điên dại, thuốc sợ là khó có hiệu quả, chỉ có thể hết lòng dạy dỗ dẫn dắt từ từ."

"Này..."

Kỳ phi biết nữ nhi tân hôn động phòng ngày thứ hai cũng không thấy bạch quyên nhiễm hồng, trong lòng bà liền sáng tỏ, nhưng cũng có lo âu.

"Nếu đầu óc phò mã vẫn chậm chạp không thể thông suốt, Nhã nhi con không phải...." Quả phụ sống sao?

Lời này bất luận thế nào bà cũng không nói ra được, nhưng mà, nữ nhi dù sao cũng phải có hạnh phúc của mình, viên mãn của mình, còn có hài tử của mình nữa.

Trử Tầm Nhã làm sao lại không biết suy nghĩ trong lòng mẫu thân, nàng có chút không biết không biết làm sao, cả đời này của nàng e là cũng...

"Mẫu phi không cần quá mức lo lắng, Nhã nhi hiện tại rất tốt, con tin tưởng phò mã nhất định sẽ khá hơn."

Tốt. Thật sao!

Kỳ phi nhìn nữ nhi khôn khéo xuất sắc của mình, bà vẫn không hiểu tại sao lúc đầu thế nào nàng vẫn cố ý tuyển Trầm Minh Phong kia làm phò mã. Nói khó nghe một chút, đây quả thực chính là đem hạnh phúc sau này của mình hủy đi, quả thực khó hiểu. Nhưng mà việc đã đến mức này, nói nhiều cũng vô ích, suy nghĩ nhiều cũng chỉ tăng thêm phiền não.

"Chỉ mong là vậy."

...

Bên này mẫu nữ hai người vẫn đang trò chuyện, bên kia đối tượng mà các nàng nói đến thế nhưng lại đang ở tiểu đình giữa hồ chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Lúc này đang là mùa hè, trong hồ nở đầy hoa sen, lá sen trùng trùng điệp điệp, che mất một mảnh nước hồ trong veo xanh biếc, cũng ẩn giấu luôn cả những chú cá đang vui đùa trong nước.

Trầm Minh Phong một chân chống dưới đất, một chân quỳ trên ghế dài cạnh lan can trong đình, toàn bộ người nằm trên lan can, trên tay cầm một nhánh cây không biết nhặt được lúc nào khuấy khuấy bầy cá trong hồ, còn vừa khuấy vừa cười ha ha.

"Ngoan nha! Cá ơi cá à mau cắn câu đi! Ấy đừng chạy đừng chạy! Quay lại..."

Giờ phút này trong lòng Sắc Vi vô cùng kinh hồn bạt vía, một mặt là đổ mồ hôi hột lo lắng cho bầy cá đáng thương, một mặt lo lắng vị phò mã này sơ sẩy một cái sẽ rơi xuống hồ. Khuyên người kia thì lại không được, lại bởi vì tiếng kêu thất thanh của hắn mà mấy lần hoảng thần, nhất thời nàng chỉ cảm thấy đây là chuyện quá lao tâm lao lực, khổ không thể tả...

Công chúa điện hạ, van cầu ngài đổi việc khác cho nô tỳ đi!

Trầm Minh Phong cũng mặc kệ người phía sau đang rối rắm thế nào, bản thân nàng đang chơi vui vẻ mà.

Đám cá trong hồ bắt đầu tụ lại thành nhóm thế nhưng bọn chúng chính là không đến chơi cùng nàng, chỉ loáng một cái liền trốn dưới một mảnh lá sen lớn, loáng thoáng có thể thấy được sóng nước chập chờn.

Hừ! Thật là mấy con cá không có mắt mà! Các ngươi có biết rằng có bao nhiêu người xếp hàng chờ bản thiếu gia chơi cùng không hả?!

Trầm nhị công tử lại bĩu môi, bất mãn nhìn chằm chằm đám cá đang ngày càng bơi đi xa trong hồ.

Sắc Vi nhìn mấy con cá bơi đi mà cảm thấy vui mừng, lại thấy phò mã đang trưng ra bộ dáng không vui như thường lệ, trong lòng cảm thán: Phò mã này cũng thật ngốc, bộ dạng ngốc nghếch tựa như một tiểu tức phụ, làm sao còn có dáng vẻ của một đại nam nhân?!

Tức thì tức nhưng Trầm nhị công tử cũng không có xấu tính đem nhánh cây dài ném vào trong hồ, nàng chẳng qua là ngồi dậy, nhìn Sắc Vi đang đứng một bên, giận cá chém thớt trút lên nàng.

"Đều tại ngươi! Đem bọn chúng dọa chạy mất! Thật đáng ghét!"

Nói xong cũng không thèm để ý đến biểu tình kinh ngạc của Sắc Vi, nàng lại tiếp tục nằm xuống, từ trong lan can thò cánh tay ra, cố gắng với vào trong nước bắt đầu đùa giỡn.

Sắc Vi giống như là bị đóng đinh tại chỗ, trợn tròn hai mắt, môi rút rút thật lâu cũng không thể phun ra một chữ nào...

Trầm Minh Phong tự chơi một lúc liền cảm thấy nhàm chán, giương mắt nhìn thấy bờ hồ bên cạnh có một đám người đi qua. Nàng liền nhảy cẩng lên, nhất thời quên mất mình đang đứng ở đâu, vừa bò dậy nhảy lên trên ghế dài quơ quơ cành cây vừa hét to.

"Này! Mấy đại tỷ bên kia! Qua đây chơi cùng đi! Mau đến đây!!"

Cũng may đây là nội viện hoàng cung, những người ở đây đều đã sống trong cung một thời gian, nếu đổi lại là dân chúng bình thường, nhất định sẽ đem bộ dáng này của phò mã gia coi là mấy chị em gái bên đường đang cố gắng kiếm 'khách'.

Mà nữ tử mặc cung trang dẫn đầu không phải ai khác chính là đương kim Thái tử phi, nàng dắt theo một nữ hài chừng mười tuổi. Đó cũng là nữ nhi của nàng cùng Thái tử, hoàng trưởng tôn nữ, tước hiệu là Lâm An Quận chúa.

Thái tử phi đang dẫn nữ nhi dạo ngự hoa viên, phía sau có một đám cung nhân đi theo, đi đến bờ hồ bỗng nhiên bị tiếng kêu gào này thu hút sự chú ý, cả đám người liền dừng chân nhìn lại, muốn nhìn xem là người phương nào mà lại to gan như vậy, lại dám ở trong cung lớn tiếng ồn ào náo loạn.

Chỉ thấy phía đình xa xa có người đang hướng các nàng vẫy vẫy thứ gì đó, miệng đang lớn tiếng gọi. Đúng là gan dạ, cũng không sợ té.

Giờ phút này Sắc Vi e là đã bị dọa đến lạnh cả người, tim đập loạn lên, chân cũng sắp mềm nhũn, chung quanh lại không có ai giúp đỡ, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là cuống cuồng tự mình dùng sức kéo phò mã gia liều mạng kia xuống. Nàng rất sợ hắn trượt chân một cái hoặc là đứng không vững sẽ té xuống hồ!

Phò mã gia chết tiệt! Ngươi không muốn sống nhưng ta thì vẫn còn yêu đời a!

Thái tử phi bên kia cũng đưa mắt nhìn sang, nàng nhanh chóng liền nhận ra là người đang gọi các nàng là ai.

Thì ra là đại danh đỉnh đỉnh Tam phò mã!

Hôm đó ở Vĩnh Hòa điện, người này đã thu hút không ít tầm mắt. Một bộ túi da trắng nõn tuấn tú, cử chỉ hành vi lại không biết nên nói thế nào, nhưng thật ra có chút ngoài dự liệu của bọn họ về công tử ngốc trong truyền thuyết này.

Hôm nay là ngày Tam công chúa quy ninh, vậy mà Tam phò mã lại không đi theo công chúa, lại đi đến đình làm gì? Lớn tiếng náo động gọi các nàng đi qua là có ý gì?

Thái tử phi vẫn đang suy nghĩ đột nhiên bị nữ nhi của mình kéo kéo ống tay áo, thoáng chốc nàng liền thu hồi suy nghĩ.

"Mẫu phi? Mẫu phi! Người đó là ai vậy? Đang gọi chúng ta sao? Mẫu phi, chúng ta qua xem một chút nha?

Đám cung nhân đi theo cũng thu hồi ánh mắt tò mò, bọn họ đang hi vọng Thái tử phi có thể đáp ứng hoàng tôn nữ. Bọn họ cũng muốn gặp cái tên to gan kia một lần.

Thái tử phi cũng đang có ý đó, cho nên liền ôn nhu cười với nữ nhi hồn nhiên của mình một cái.

"Huyên nhi, con có biết người đó là ai không? Đó là tân hôn phò mã của Tam hoàng cô, là cô phụ* của con!

(*Dượng.)

"Cô phụ?!"

Tiểu Quận chúa mị nhãn cong cong, tuổi nhỏ nhưng đã đoan trang trấn định.

"Vậy Huyên nhi có thể đi tìm cô phụ chơi không?"

Thái tử phi lại cười một tiếng, gật đầu, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng đi đến lương đình.

Bên kia, Sắc Vi đang liều chết chống đỡ khó khăn lắm mới có thể kéo phò mã gia xuống, nào còn lòng dạ ứng đối một màn này. Lúc này nàng tranh thủ thời gian ngồi xuống ghế nghỉ ngơi một chút.

Trầm Minh Phong hoàn toàn không để ý đến người bên cạnh sống chết ra sao, thấy đám người đó đang thật sự đi về hướng này liền vui mừng vội vàng đi ra nghênh đón.

Thái tử phi mang theo hoàng tôn nữ cùng một đám cung nữ thái giám đã đi đến giữa cầu, cách lương đình ngày càng gần.

Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời gay gắt, Trầm Minh Phong bước ra khỏi đình, đứng dưới ánh mặt trời, nheo mắt, cười hì hì nghênh đón đoàn người kia.

Đợi khi bọn họ đến nơi, Trầm Minh Phong toét miệng, vui mừng vẫy gọi bọn họ.

"Các ngươi đến chơi cùng ta phải không? Đến đây đến đây đi, nhanh lên!"

May là mọi người đã được nghe Thái tử phi giới thiệu, biết được người trước mắt là người nào. Bây giờ tận mắt diện kiến vẫn là bị hành động vô lễ này của hắn dọa.

Vị phò mã ngốc này, vô cùng to gan!

Nhưng Thái tử phi lại không chút để ý. Phu quân của Nhã nhi là người như vậy, nàng cũng không so đo. Trái lại tiểu Quận chúa lại cảm thấy rất mới lạ, trên dưới hoàng cung chưa từng có người nào bình thường cùng nàng nói chuyện như vậy, điều này làm cho nàng không khỏi kinh hỉ, đối với người này càng cảm thấy yêu thích.

"Cô phụ? Người chính là phò mã của Tam hoàng cô cô sao?"

Tiểu Quận chúa cho dù có giáo dưỡng nhưng chung quy cũng chỉ là một hài tử mười tuổi, thế nào cũng không thể che dầu được tính cách ngây thơ đơn thuần, vài bước tiến lên kéo ống tay áo Trầm Minh Phong, ngọt ngào hỏi.

Tâm tính của Trầm Minh Phong dù sao cũng chính là hài đồng, thấy tiểu hài tử giống như gặp được bạn cùng lứa vậy, nàng vui mừng cũng cúi người xuống, kéo kéo ống tay áo đối phương, ngây thơ hỏi lại.

"Ngươi là ai vậy? Sao lại nói những lời ta nghe không hiểu? Ta gọi là Trầm Minh Phong, Trầm là họ Trầm, Minh trong 'ngày mai', Phong trong 'lá phong'. Ngươi gọi là gì?"

( * Tên của ẻm đây: Trầm (沈). Chữ Minh (明) trong Minh nhật (明日): Ngày mai. Phong (枫) trong Phong diệp (枫叶): Lá phong.)

Tiểu Quận chúa chớp chớp đôi mắt nhỏ, ngẩng đầu nói.

"Ta gọi là Trử Linh Huyên, là trưởng nữ của đương kim Thái tử, là đại chất nữ* của Tam công chúa, ngươi là cô phụ của ta!"

(*Cháu gái lớn.)

Trầm Minh Phong cái hiểu cái không, cái mối quan hệ phức tạp này chạy đến chỗ nàng lại đơn giản được quy về là----thân thích của công chúa xấu xa.

Sắc Vi mới lúc nãy còn mệt mỏi giờ cũng lấy lại tinh thần, vội vã nghênh đón, quỳ xuống hành lễ.

"Nô tỳ tham kiến Thái tử phi, Quận chúa điện hạ."

Thái tử phi thấy dáng vẻ vô cùng vất vả đáng thương của nàng liền không khỏi buồn cười.

"Đứng lên đi, Sắc Vi, chỉ có ngươi cùng Tam phò mã ở đây sao?"

"Hồi Thái tử phi, đúng là như vậy."

"Ân."

Thái tử phi cũng không để tâm, nhìn hai người một lớn một nhỏ vui vẻ đi vào trong đình, nàng cũng theo vào trong.

"Tam phò mã, còn nhớ bản cung không? Mới lúc nãy ngươi lớn tiếng gọi bản cung đến đây, bây giờ lại quăng bản cung sang một bên như vậy cũng phúc hậu nhỉ!"

Thái tử phi là trong ngàn chọn vạn tuyển mới chọn được ra một người mẫu nghi thiên hạ tương lai, một thân uy nghi khí thế làm sao lại không có. Nhưng những lời đó trái lại là đang trêu ghẹo đùa giỡn. Trầm Minh Phong nghe thấy liền xoay lại nhìn nàng, nhưng nhìn nhìn một lúc cũng không thể nhớ là đã gặp ở đâu.

"Ngươi là ai? Bản công tử chưa từng thấy qua người."

Sắc Vi ở một bên nhắc nhở.

"Phò mã, đây là Thái tử phi, hôm rước dâu, ngài hẳn là đã gặp trong đại điện của Vĩnh Hòa điện."

Trầm Minh Phong lại đưa mắt nhìn, nàng làm sao nhớ hôm đó trong điện có những ai, nàng chỉ lo nhìn Hoàng đế, làm sao còn quan tâm đến những người khác chứ!

"Nga."

Thái tử phi ngồi vào phiến ghế đá trong đình, tùy cung nữ phe phẩy chiếc quạt, cũng không nhiều lời, chỉ nhìn nữ nhi cùng ngốc phò mã đang trò chuyện. Trầm Minh Phong hiếm khi có người cùng nàng hợp ý như vậy, nhất thời vui đùa đến quên trời đất, cho nên cũng không còn tâm tư để tâm đến những người khác.

Chẳng qua là cuộc trò chuyện này mới chỉ nói được mấy câu, còn chưa bắt đầu chơi đùa thì một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, khiến cho vị phò mã hứng thú dào dạt kia trong khoảng khắc liền đột nhiên yên tĩnh lại.

Hỏng rồi!

Sao đột nhiên bụng lại đau như vậy!

Chẳng lẽ là....cái đó tới!

�Mxs�S�