Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngốc Phò Mã

Chương 11 Vấn Thoại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghi thức kính trà kết thúc, Trử Tầm Nhã đề xuất muốn đi từ đường Trầm gia dâng hương. Phu phụ hai người tất nhiên là vui vẻ, còn tự mình đưa nàng đến từ đường.

Trầm Minh Phong cũng đi theo, nhưng cái bụng trống không của nàng suốt đường đi cứ không ngừng kêu vang phản ứng, thật làm cho người nghe mà chút xấu hổ mà.

Hài tử ngốc nghếch này, quả thật thất lễ!

Nhưng mà, Trầm Minh Phong không chỉ đói bụng mà cả người còn vô cùng mệt mỏi, tối hôm qua bị dày vò rất lâu, sáng sớm lại bị người lôi ra khỏi ổ chăn trói thành bánh chưng, đây không phải là vừa mệt vừa đói lại còn vô cùng ủy khuất sao?

Trầm nhị công tử chỉ cảm thấy, mình nhất định đã gặp phải khắc tinh...

Trầm phu nhân có chút lo lắng, nhưng lại không tiện hỏi trước mặt người khác cho nên chỉ nắm lấy tay nữ nhi trấn an, chờ đến lúc thích hợp sẽ tìm hiểu tình huống tối hôm qua một phen.

Trử Tầm Nhã cùng Trầm phụ đi phía trước, nàng cũng nghe được tiếng vang kỳ quái có chút quen thuộc kia, trong lòng lại cảm thấy buồn cười. Hai cái bánh ngô kia có lẽ vẫn chưa thể thỏa mãn được bao tử của vị phò mã gia này!

Nhóm người một đường đi đến trước cửa từ đường Trầm phủ, cất bước tiến vào nội đường. Đập vào mắt đầu tiên là mười mấy linh vị được sắp xếp chỉnh tề trên đường án, phía dưới bài vị là một chiếc lư hương rất to đầy nhang khói, bên trong còn có vài cây nhang đã đốt được một nửa, tỏa ra làn khói mờ nhạt, có lẽ là mới được đốt sáng nay. Phía trên tường hai bên là hai liên tộc phả[1], trong đó có một liên ghi là "Nguyên Hán gia kì Khánh Kế Minh Hướng Trác[2].".

[1] Cách gọi khác của gia phả.

[2] Đại khái là gia phả của gia đình họ Trầm sẽ lấy theo thứ tự trên để đặt tên. Ví dụ: Người đầu tiên của Trầm gia là Trầm Khánh.... Tiếp theo là Trầm Kế Xương. Trầm Minh Phong. Như vậy đời sau (nếu có) sẽ được đặt là Trầm Hương..., Trầm Trác....)

Trử Tầm Nhã biết, Trầm đại nhân tục danh là "Kế Xương", hai người con là "Minh Phong" và "Minh Hoa", đời sau đó là "Hướng". Chỉ là Trầm gia hiện giờ chỉ còn một mình Trầm Minh Phong, chuyện con nối dòng đại sự này.....

Nghĩ nghĩ, Trử Tầm Nhã quay đầu nhìn liếc mắt về hướng Trầm phu nhân cùng Trầm Minh Phong đang đứng bên kia, trong mắt tràn đầy hàm ý....

Trên linh bài, có một khối khắc "Trầm Minh Hoa bài vị", trong lòng Trử Tầm Nhã biết đây chính là người vì cứu phụ hoàng mà mất mạng, Trầm đại công tử.

Cũng không nghĩ nhiều, Tam công chúa bất luận là đại biểu cho hoàng gia hay hiện giờ là con dâu Trầm gia, lúc này đều cần phải thắp một nén hương.

Trầm Minh Phong cũng ầm ĩ muốn đi thắp hương, mà nàng cũng không muốn người khác giúp, bản thân nàng học theo người ta đốt nhang lạy lạy mấy cái sau đó đem nhang cắm vào lư hương. Chẳng qua là người này thật sự quá hậu đậu, cắm có mấy cây nhang mà cũng có thể bị tro nhang làm bỏng, đau đến mức nước mắt tràn mi.

Trầm phu nhân cực kỳ đau lòng, hướng Tam công chúa áy náy cười, sau đó kéo nữ nhi về phòng nói là phải giúp nàng bôi thuốc. Trầm Minh Phong không chịu, kéo kéo mẫu thân oán giận.

"Không cần đâu mẫu thân, Phong nhi sắp chết đói rồi!" Nói xong lại chỉ vào Trử Tầm Nhã, bắt đầu cáo trạng.

"Nàng...Nàng ta không để Phong nhi ngủ, cũng không cho Phong nhi ăn cơm! Nàng---"

"Câm miệng!"

Trầm phụ đánh gãy lời của vcai1 người đang hồ ngôn loạn ngữ kia, sau đó quay sang hỏi Trử Tầm Nhã.

"Công chúa đã ăn sáng chưa, nếu chưa xin mời công chúa cùng chúng ta dùng một chút đi?"

Trử Tầm Nhã đạm nhiên cười, quét mắt sang vị phò mã gia đang tức giận, nói.

"Cũng được. Có điều phò mã vẫn là nên đi bôi thuốc trước đi, nếu để vết thương lưu lại sẹo sẽ không tốt đâu. Đi đi, bản cung ở thiện phòng chờ ngươi."

Trầm Minh Phong cau mày nhăn mũi, lè lưỡi làm mặt quỷ.

"Hừ!"

Trầm phu nhân vội lôi kéo nữ nhi về phòng.

......

Hiện tại, Trầm Minh Phong đang đứng trong phòng, Trầm phu nhân lại khẩn trương lại lôi kéo nàng cẩn thận xem xét, nhưng vẫn chưa phát hiện ra điều gì không ổn, chỉ có vết bỏng trên tay phải là có điểm đỏ, bà liền gọi Thấm Nhi đi lấy thuốc mỡ.

Thấm Nhi tuân lệnh, cực nhanh chạy đi lấy thuốc, tỉ mỉ vì nhị thiếu gia bôi thuốc. Trong lòng Trầm phu nhân có khúc mắc, bà suy nghĩ một phen, rốt cuộc cũng không kiêng dè gì nữa, trực tiếp hỏi thẳng Trầm Minh Phong.

"Phong nhi, nương hỏi con một chuyện, con phải thành thật trả lời."

Mà lúc này Trầm Minh Phong chỉ lo quấn lấy Thấm Nhi, cùng nàng làm điểm tâm, thấy mẫu thân có chuyện muốn hỏi, nàng liền buông xuống chạy đến bên cạnh mẫu thân, vô cùng nhu thuận thay bà đấm lưng.

"Nương, người hỏi mau đi, Phong nhi còn phải ăn điểm tâm mà!"

Trầm phu nhân bất đắc dĩ cùng Thấm Nhi nhìn nhau, bắt đầu mở lời hỏi.

"Phong nhi, nương hỏi con, đêm qua con chính là cùng công chúa ngủ chung một phòng?"

Người phía sau gật gật đầu, vô cùng hưng phấn đáp lời.

"Đúng vậy, đúng vậy! Nương, giường trong tân phòng kia vô cùng mềm mại, vừa êm vừa nhuyễn, còn rất thơm nữa, nằm trên đó ngủ rất là thoải mái a. Nhưng mà cái công chúa xấu xa kia không cho Phong nhi ngủ ngon giấc!"

Hai người nghe thấy liền cả kinh. Trầm phu nhân vừa vội vừa kích động, lập tức hỏi tới.

"Công chúa điện hạ đúng là ngủ cùng giường với con? Phong nhi, vậy công chúa nàng... có phát hiện ra thân phận của con không?"

"Dạ?" Trầm Minh Phong nghe không hiểu lắm, làm sao mới tính là phát hiện thân phận? Đêm hôm qua mình ngủ say, thật đúng là không biết nữ nhân xấu xa này có phát hiện không.

"Tức là, công chúa có làm chút......hành động kỳ quái gì với Phong nhi hay không?"

Trầm Minh Phong lúc này mới tự nhận là hiểu những lời mẫu thân nói. Một bụng bức xúc của nàng đang lo không có chỗ phát tiết đây!

"Có! Công chúa đó cực kỳ đáng giận! Nàng lại thừa dịp Phong nhi ngủ liền cởi xiêm y của Phong nhi!"

"Cái gì?!" Trầm phu nhân cùng Thấm Nhi sợ đến toát ra một thân mồ hôi lạnh. Điều này....

"Là thật?"

Trầm Minh Phong lại gật đầu, vô cùng tức giận lên án.

"Nữ nhân xấu xa kia ban đêm còn giả quỷ, còn muốn trèo lên người bản thiếu gia, làm bản thiếu gia sợ muốn chết a!"

"Cái gì?!!"

Giờ phút này, hai người đã sợ đến ngây người, Tam công chúa này, nàng ta....

Tuy Trầm phu nhân trấn định nhưng cũng bị một câu của hài tử ngốc nhà mình dọa đến thất hồn lạc phách. Chẳng lẽ Tam công chúa quả thật càn rỡ như thế sao, lại còn....

"Phong nhi mau nói cho mẫu thân, Tam công chúa nàng...có nói mấy lời kỳ quái nào không?"

"Có!" Trầm công tử nói như trảm đinh chặt sắt, hận không thể đem toàn bộ hung ác của nữ nhân kia nói ra hết. Chỉ là, nàng không biết một câu khẳng định này của nàng lại làm tâm của hai người kia như rơi vào đấy cốc.

"Nữ nhân xấu xa kia rất ngang ngược! Nàng nói, công chúa phủ là của nàng, giường là của nàng, tất cả mọi thứ ở đây đều là của nàng. Còn nói bản thiếu gia cũng là của nàng...."

Oanh!!!

Giờ phút này, mặt Thấm Nhi đã hồng như quả gấc, thần tình của Trầm phu nhân cũng tựa như không thể tin. Cảm giác tuyệt vọng bắt đầu tràn lan.

Không thể tưởng tượng được! Không thể tưởng tượng được!

Tam công chúa nàng ôn nhuận hiền lành, ưu nhã khéo léo cư nhiên lại là khẩu vị này! Nhiều thanh niên tài tuấn nàng đều coi nhẹ không thương, thế mà lại chỉ coi trọng hài tử ngốc nhà mình!

Trời ạ! Quả nhiên là người thì không thể nhìn bề ngoài mà!

Trầm phu nhân còn chưa từ bỏ, tiếp tục hỏi, bà muốn tra ra được đáp án cuối cùng.

"Phong nhi, công chúa nàng....có thực hiện được không?"

Trầm Minh Phong buông đôi tay đang bóp vai cho mẫu thân xuống, quay về ghế ngồi, ôm cái bụng đang không ngừng kêu gào kia, chu miệng. Kỳ thực nàng cực kỳ không kiên nhẫn chuyện người khác cứ dùng một vài câu hỏi mà nàng không thể hiểu được để hỏi nàng. Nhưng đối phương chính là mẫu thân của nàng cho nên nàng chỉ đành phải kiềm xuống tính khí, hỏi lại.

"Thực hiện được cái gì? Con làm sao biết nàng có hay không?" Vẻ mặt vô cùng không vui.

Trầm phu nhân nghẹn lời, cũng may lá gan của Thấm Nhi lại bất ngờ to ra, vì phu nhân giải thích một cách dễ hiểu nhất.

"Thiếu gia, ý của phu nhân là hỏi công chúa có...cởi hết xiêm y trên người của ngài không?"

Trầm Minh Phong mang dáng vẻ đã hiểu ra gật gật đầu. Thì ra "thực hiện được" nghĩa là cởi sạch y phục sao?!

Nhưng cái gật đầu này của nàng nhất thời khiến cho khuôn mặt hai người kia đen như màu đất, sắp khóc đến nơi. Cũng may đúng lúc lại nghe được một câu phủ nhận.

"Không có! Nàng dám cởi sạch bản thiếu gia, ta nhất định sẽ trói nàng đến gặp quan! Nhưng mà nương, Trầm Lương bọn họ lại nói không giống người. Bọn họ nói công chúa xấu xa có thể cởϊ qυầи áo Phong nhi a! Nga, còn không cần phải gặp quan!"

"Này..."

Tâm tình hai người vừa mới hạ xuống lại bị câu hỏi này của nàng làm á khẩu.

Ngây ngốc một lát, Trầm phu nhân còn chưa kịp nói gì thì ngoài cửa đã có người lên tiếng.

"Phu nhân, nhị thiếu gia, lão gia gọi hai người đến thiện phòng dùng cơm!"

Là Trầm Lương.

Hừ! Tiểu tử này thật sự là ngày càng lớn mật, lại dám dạy chủ tử những tư tưởng này. Chẳng lẽ gần đây nhàn rỗi quá nên sanh tật sao!

Trầm phu nhân tính toán trong lòng, cũng chỉ căn dặn nữ nhi qua loa vài câu, sau đó phân phó Thấm Nhi sau này ở Công chúa phủ để ý nhiều hơn, đừng để người khác nhìn ra manh mối gì.

Về phần công chúa, đúng là ngoài dự đoán của Trầm phu nhân, bà phải mau chóng nghĩ biện pháp mới được.

Trầm Minh Phong bị dáng vẻ khẩn trương của hai người làm cho không hiểu ra sao, cũng không biết cuối cùng nên nghe ai, Trong lòng bắt đầu ngày càng mơ hồ...

Mấy người bên này sau khi ổn định tâm trạng liền đi đến thiện phòng. Bên kia, Tam công chúa đang cùng Trầm đại nhân nói chuyện phiếm.

Trử Tầm Nhã ngồi trên bàn, nhìn hạ nhân đem đồ ăn sáng lần lượt bưng lên nhất thời nổi lên lòng thăm dò, hướng Trầm đại nhân hỏi.

"Công công, bản cung có một chuyện muốn thương lượng cùng ngài."

Trầm đại nhân nghi hoặc.

"Công chúa cứ nói."

"Không biết công công có tin vào y thuật của bản cung. Nếu tin, vậy chứng bệnh đần độn của phò mã, bản cung nguyện ý thử một lần."

Trầm đại nhân vô cùng kinh hỉ, kích động trả lời.

"Hả! Vốn đã nghe đồn Tam công chúa y thuật cao minh, vi thần chưa bao giờ dám vọng tưởng được công chúa xuất thủ, chữa trị cho hài nhi của ta. Hiện giờ công chúa nhắc đến, nếu có thể chữa khỏi, Trầm gia ta tất nhiên cảm kích vạn phần!"

Trử Tầm Nhã thấy hắn cảm kích thành tâm nói lời cảm tạ, không giống giả vờ, liền thu hồi nghi ngờ nhỏ bé trong lòng. Việc của Trầm Minh Phong có lẽ Trầm đại nhân không biết, nếu không làm sao có thể đưa ra thỉnh cầu như thế với phụ hoàng? Có lẽ bản thân mình đã quá lo lắng rồi.

Nghĩ xong, Trử Tầm Nhã cũng chân thành trả lời.

"Công công đừng nói vậy, bản cung hiện giờ đã là con dâu Trầm gia, chuyện của phò mã cũng là bổn phận của bản cung. Ngài đừng nói đến chuyện cảm kích. Bản cung nhất định sẽ đem hết toàn lực, vì phò mã chữa trị---"

Trầm phu nhân mang theo Trầm Minh Phong vừa mới bước vào nhà ăn, đập vào tai chính là một câu này làm bà cả kinh, sự trầm tĩnh xưa này cũng đánh mất, không chờ Tam công chúa dứt lời đã hốt hoảng vội vã ngăn cản.

"Không thể!!!"

------------

Editor: Tui cứ tưởng hôm qua là thứ 6. Ai ngờ là thứ 7. Sorry mọi người. Dạo này già quá lẫn quá rồi :(((
« Chương TrướcChương Tiếp »