- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Ngốc Phò Mã
- Chương 1: Thỉnh chỉ
Ngốc Phò Mã
Chương 1: Thỉnh chỉ
Hôm nay là một ngày trọng đại.
Đại Trử Tuyên Tông năm thứ hai mươi ba, đầu tháng sáu, nữ nhi thứ ba của Trử Tuyên Đế, hoàng nữ Trử Tầm Nhã, phong hào Tĩnh An công chúa, gả cho nhi tử của bộ binh Thượng Thư - Trầm Minh Phong.
Dân chúng trong kinh thành nghe tin thì lập tức nháo nhào, đều vây quanh ở hai bên đường, ngã tư, đường hẻm để nhìn xem, vô cùng náo nhiệt.
Lại nói đến vị tam công chúa này, lời đồn về nàng người cũng như danh, dung nhan tú mĩ tuyệt trần, đoan trang hiền nhã, lại còn rất tài hoa, danh tiếng vô cùng tốt, uy vọng rất cao. Thế nhưng trời cao không thương, nàng mặc dù rất tốt nhưng đường nhân duyên lại trái ngược. Đã qua tuổi mười bảy nhưng vẫn chưa xuất giá, chỉ thán duyên phận chưa đến.
Mà ngày hôm nay chính là ngày tam công chúa mỹ danh thịnh truyền xuất giá, nhưng phò mã mà nàng gả cho cũng là người mà dân chúng trong kinh thành ai nghe thấy cũng đều phải lắc đầu. Chỉ bởi vì vị phò mã mà tam công chúa tuyển, tức nhị công tử của Trầm phủ, vốn là một kẻ ngốc!
Mọi người đều rất tiếc hận, việc này quả thật một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu. Dân chúng lại không dám bàn tán xằng bậy nhưng trong lòng thì đã có ý kiến: Vị hoàng đế này mọi thứ đều tốt, chỉ có nhãn quang là không tốt!
Vì sao?
Vì sao sẽ có một mối nhân duyên không hợp nhân ý như thế? Vì sao dân chúng lại bất mãn việc hoàng đế ban cho tam công chúa một cuộc hôn phối hoang đường như vậy?
Nguyên nhân kì thực là như sau.
Đầu năm nay, trong lúc hoàng đế xuân thú* vô tình phát hiện một con bạch hổ, tâm sinh vui mừng, một mình mang theo một gã cận thân thị vệ thúc ngựa đuổi theo. Bạch hổ bị truy đuổi thẹn quá hóa giận, đột nhiên quay trở lại tấn công về phía hoàng đế, tình huống nguy cấp, người ngự tiền thị vệ đi theo liền xả thân cứu giá nên hoàng đế mới có thế lấy về một cái mạng, đến khi ám vệ cứu giá tìm đến thì bạch hổ đã sớm cắn đứt cổ của người hộ vệ kia, máu tươi nhiễm hồng một mảnh đất đai......
(*đi săn bắn vào mùa xuân.)
Bạch hổ tất nhiên là bị bắn chết, có điều người hộ kia cuối cùng cũng không cứu được. Vốn cũng không phải là việc bi thương bao nhiêu, thế nhưng người thị vệ này kỳ thực có chút địa vị. Người này chính là nhi tử của Binh Bộ Thượng thư* đương triều, tuy là con vợ lẽ nhưng cũng là trường tử**. Hoàng đế có chút do dự, không biết phải lấy gì khen thưởng để trấn an vị thần tử trung quân ái quốc của mình.
(*Binh Bộ Thượng thư: một trong sáu bộ của lục bộ, tương đương với bộ Quốc phòng ngày nay. Quan đứng đầu Binh bộ là Binh bộ thượng thư (thượng thư bộ Binh), tương đương với bộ trưởng bộ Quốc phòng ngày nay.)
(**Trường tử: Người con trai lớn nhất trong gia đình.)
Vì cứu thánh giá hy sinh là một việc hết sức vinh quang, xem như chết có ý nghĩa.
Nhưng mà dưới gối Binh Bộ Thượng thư này chỉ có hai người con, nay người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, giờ trong nhà chỉ còn một nhi tử. Mà đích tử* kia, từ nhỏ đã không thông tuệ, qua tuổi mười tám nhưng vẫn chưa giải quyết được chung thân đại sự, phàm là người được cầu hôn, vừa nghe là vì ngốc công tử kia cầu thân thì đều lắc đầu, cũng có nhà trực tiếp đóng cửa không gặp.
(*Con do vợ cả sinh.)
Thượng Thư Trầm đại nhân cũng biết rõ nhi tử ngốc nhà mình không thể trông cậy vào được, nên từ nhỏ chỉ bồi dưỡng cho người con lớn, không cầu vinh quang hiển hách tông môn, nhưng chung quy cũng không đến mức đánh mất thể diện. Nào biết, nay tuy là có công cứu giá làm rạng rỡ tổ tông nhưng cũng là do nhi tử lấy mạng đổi lấy......
Tuổi trung niên mà đã mất con, Trầm đại nhân một đêm đầu bạc, lại như già thêm mười tuổi.
Hoàng đế nhân từ, thấy ái khanh tiều tụy như vậy thì lại áy náy. Nếu không phải do lòng hiếu thắng của hắn nổi lên, truy săn bạch hổ kia, thì hộ vệ kia cũng sẽ không hy sinh tính mạng oan uổng. Nếu không có đứa nhỏ đó liều mình ngăn cản bạch hổ thì người chết nhất định chính là hắn, như vậy thì bây giờ triều dã nhất định chấn động, quốc gia sẽ đại loạn......
"Ái khanh, trẫm có thẹn với ngươi!"
Trong ngự thư phòng, nét mặt hoàng đế mang vẻ xấu hổ, đối với Trầm Thượng Thư thần sắc đau khổ đang cung kính đứng phía dưới thành khẩn áy náy nói.
"Hoàng Thượng! Ngài vạn không thể nói như thế, vi thần hổ thẹn không dám nhận a!"
Trầm Thượng Thư kinh sợ, không dám nhận lấy một câu nặng tựa ngàn cân như vậy.
"Ai! Vậy, ái khanh muốn ban thưởng cái gì, hay là có yêu cầu gì, trẫm nhất định chiếu ban!"
Trầm Thượng Thư ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm nước, nhìn nhất quốc chi quân thượng tọa phía trên, đang muốn mở miệng cự tuyệt lại bị hoàng đế đánh gãy,
"Ái khanh chớ chối từ, cái này chính là một phần tâm ý của trẫm. Bỏ qua chuyện Trầm hộ vệ vì trẫm hy sinh không nói; ái khanh lo cho dân cho nước, mười mấy năm qua hết sức tận tâm phụ tá cho trẫm, trẫm đều khắc sâu trong lòng, một chút ban thưởng này theo lý ái khanh nên nhận."
"Này......"
Trầm Thượng Thư đắn đo một phen, cuối cùng cũng đáp ứng,
"Vậy vi thần liền cả gan, cầu Hoàng Thượng vì nhi tử Minh Phong đáng thương của vi thần mai mối, cũng vì hắn định ra một cuộc hôn sự thuận lợi, sớm ngày cho Trầm gia truyền kế hương đăng!"
Trầm Thượng thư nói xong liền quỳ xuống, chỉ cầu hoàng đế có thể đáp ứng yêu cầu này của hắn.
"Cái này......"
Hoàng đế có chút do dự, danh tiếng của đích tử Trầm gia quá lớn, ngay cả ngày thường chỉ ở trong cung như hắn cũng có nghe thấy, tự thân hắn làm mai mối tất nhiên là việc vô cùng quan trọng, nhưng chỉ sợ tương lai sau này nhà thông gia kia sẽ oán hận hắn. Thử hỏi, nhà ai sẽ nguyện ý đem nữ nhi gả cho Trầm Minh Phong kia chứ?
Chỉ trách bản thân vị trung quân thần tử mệnh không tốt, tuổi còn trẻ thì sinh một nhi tử ngốc, qua tuổi bốn mươi thì người nhi tử còn lại mà hắn đặt hết kỳ vọng lại chết......
"Thôi, việc ái khanh sở cầu trẫm đáp ứng, chờ ái khanh xem xét chọn được người vừa ý thì nói cùng trẫm!"
Cuối cùng, hoàng đế cũng đã đáp ứng vì nhi tử của hắn làm mai mối, Trầm Thượng thư cảm kích ngàn lần lần, liền tạ ơn rồi rời đi....
------
Giờ ngọ, hoàng đế bãi giá Kỳ Hương Cung.
Hoàng đế cùng Kỳ phi ân ái nhiều năm, dưới gối chỉ có một nữ nhi, chính là hoàng tam nữ, Tĩnh An công chúa, khuê danh Tầm Nhã.
Tam công chúa thuở nhỏ thông tuệ hơn người, dung nhan xinh đẹp, được Kỳ phi truyền dạy, cầm kỳ thư họa, y thuật độc thuật đều là nhất tuyệt, vả lại tính cánh đạm nhã, dịu dàng có thêm, thật là được vô vàng sủng ái, từ hoàng cung tới dân gian đều biết hiền danh, dân chúng trong kinh thành đối với vị công chúa này lại càng thêm ca tụng.
"Hoàng -- thượng -- giá -- lâm!"
Theo hầu hạ hoàng đế nhiều năm - Lý công công kéo căng cổ họng, thanh âm bén nhọn chói tai xa xa truyền vào trong Kỳ Hương Cung, người trong cung nghe tiếng đều nhất tề ra cửa nghênh đón, hướng Hoàng Thượng đồng loạt cúi lạy,
"Cung nghênh Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc kim an!"
Hoàng đế khom người, hai tay nâng dậy hai nữ tử dẫn đầu.
"Ái phi, hoàng nhi mau đứng lên." Đợi hai nàng tử đứng lên, hắn lại phất tay làm cho chúng cung nữ, ma ma vẫn còn quỳ, đều đứng dậy:
"Các ngươi đều bình thân."
"Tạ Hoàng Thượng." Mọi người lên tiếng trả lời rồi đứng lên, theo các vị chủ tử đi vào.
"Nhã nhi hôm nay cũng ở đây, vậy liền bồi phụ hoàng cùng mẫu phi dùng ngọ thiện đi."
Hoàng đế ngồi trên noãn tháp, tỏ ý Kỳ phi cũng đến ngồi phía bên kia, hướng nữ nhi ôn hòa nói.
Trong hai vị nữ tử, người trẻ tuổi nhất đó chính là Nhã nhi mà hoàng đế đang nói đến, tức tam công chúa Trử Tầm Nhã.
Chỉ thấy vị tam công chúa kia mặc một thân cung trang xanh nhạt, tóc được sơ theo kiểu những thiếu nữ trong hoàng gia, khuyên tai bằng bạc, sắc mặt trầm tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cân xứng, khí chất thanh nhã, im lặng đứng bên cạnh mẫu phi. Mặc dù nàng không nói một lời nhưng cũng khiến cho người khác không thể không để mắt tới, không thể xem nhẹ.
Quả thật là người cũng như danh*.
(*Chữ "Nhã雅" trong tên của công chúa nghĩa là thanh cao, mẫu mực, tao nhã.)
Mà vị Kỳ phi kia lại là dung nhan xinh đẹp, hàm súc phi thường, ôn nhu uyển chuyển, bảo dưỡng thích hợp, bộ dáng nhìn dường như chỉ lớn hơn mười tuổi so với tam công chúa.
Tam công chúa nhu thuận đáp ứng, cũng không nhiều lời. Chỉ có vị Kỳ phi kia, nhìn vẻ mặt hoàng đế tựa hồ có chút buồn bực, liền quan tâm hỏi:
"Hoàng Thượng hình như có ưu sắc, không phải là gặp chuyện gì phiền lòng chứ?"
Tam công chúa nghe vậy liền nhìn lại, cũng phát hiện mi gian hoàng đế hơi nhíu không biết vì chuyện phiền não gì, liền cũng lên tiếng an ủi.
"Đúng vậy phụ hoàng, việc triều đình người cũng đừng lao tâm quá mức, còn có các đại thần vì ngài phân ưu gỡ rối mà."
Tam công chúa này chẳng những dáng vẻ đẹp, khí chất tốt, mà thanh âm cũng dễ nghe như vậy.
"Ai! Nếu thật sự là việc triều đình thì tốt rồi."
"Vậy sao? Không biết Hoàng Thượng đang nói đến chuyện gì?"
Lúc này cung nữ bưng trà tiến vào, hoàng đế để bọn họ đem chung trà đặt xuống, thối lui, xong rồi mới nói.
"Trẫm vốn muốn ban thưởng gì đó cho Trầm ái khanh, không ngờ Trầm ái khanh cũng không cần gì cả, chỉ muốn trẫm vì nhi tử ngốc của hắn làm mai, cầu một mối hôn sự thích hợp." Nói xong lại than nhẹ một hơi, nhìn phía xa xa, lại cảm khái.
"Trẫm anh danh một đời, cho tới bây giờ đây là lần đầu tiên trẫm gặp chuyện khó xử như thế. Nữ nhi nhà ai lại không phải tâm can bảo bối mà người ta yêu thương sủng ái, có ai lại nguyện ý đem nữ nhi nhà mình gả cho một kẻ ngốc chứ. Trẫm thật sự không muốn làm cái kẻ hại người đó, thế nhưng lại không đành lòng cự tuyệt Trầm ái khanh trung liệt lại đáng thương kia......"
Kỳ phi nghe vậy nhất thời cũng không nói gì, nghĩ nghĩ một lúc, chỉ có thể an ủi nói:
"Việc này thật là khó làm, chỉ cần Hoàng Thượng nói một câu, dù là nhà ai cũng không thể cự tuyệt nhưng lại khó tránh khỏi trong lòng có oán trách. Có điều Hoàng Thượng cũng chớ lo lắng quá, mọi chuyện luôn luôn có cách giải quyết."
Bọn họ một người sầu lo một người trấn an, nhưng thật ra chưa từng chú ý tới tam công chúa đứng ở một bên sắc mặt khác thường.
Tam công chúa chợt nghe hoàng thượng thuật lại, trong lòng đều là ngạc nhiên, mím môi không đàm luận, chỉ một lòng một dạ suy nghĩ đến một sự kiện. Mãi đến một lúc lâu sau mới có quyết định, cắn răng một cái liền tiến lên trước mặt hướng hoàng đế quỳ xuống, thành khẩn nói:
"Nhi thần nguyện vì phụ hoàng phân ưu."
"Hửm?" Hoàng đế nhướng mày, nâng lên chung trà, dò hỏi:
"Nhã nhi có diệu kế gì sao? Nói phụ hoàng nghe một chút xem."
"Nhi thần hướng phụ hoàng thỉnh chỉ, cầu phụ hoàng tứ hôn, nhi thần nguyện chiêu Trầm gia công tử kia làm Phò mã."
Lời này của tam công chúa nói cực kỳ rõ ràng.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Ngốc Phò Mã
- Chương 1: Thỉnh chỉ