Ta còn chưa kịp hoàn hồn, hắn đột nhiên buông tay, lại ném ta một cái, đau như chết.
Hắn coi thường ta:
"Chỉ có chút mưu kế trong bụng ngươi, còn cùng bổn vương chơi đùa, nực cười.”
Sau đó hắn sải bước chân dài, chắp tay sau lưng, bộ dạng đắc ý rời đi.
Ta vẫn cho rằng, Châu Dung Hiển ghét tôi.
Cho đến ngày đó, Châu Đình Ngô bởi vì Từ Nguyệt quên sinh thần của ta, để cho ta một mình ở trên núi Bạch Mã đợi đến hoàng hôn.
Ta tức giận đến phát khóc.
Nửa đường gặp Châu Dung Hiển cưỡi ngựa đi ngang qua, hắn lại sỉ vả ta:
"Nhìn chút tiền đồ của ngươi kìa.”
Ta trợn trắng mắt không để ý tới hắn.
Hắn đưa tay kéo ta lên lưng ngựa, roi ngựa vung lên, đón gió ôn nhu, một đường chạy như điên lêи đỉиɦ núi, nhìn mặt trời lặn ta thích nhất.
Ta sợ tới mức kêu to:
"Hoàng thúc chậm một chút...”
Hắn ở bên tai ta cười:
"Kêu thật ngọt, gọi thêm hai tiếng hoàng thúc, hoàng thúc mang ngươi bỏ trốn.”
…….
Ta ngủ mê man, nửa mê nửa tỉnh, có người ngồi bên giường ta.
Hắn nắm lấy tay ta, mười ngón tay đan vào nhau.
Là Châu Đình Ngô.
Hắn uống rượu, mang theo vẻ say phảng phất chút lạnh lùng.
Hôm đó, hắn suýt bóp cổ ta..
Hắn cắn răng hỏi ta:
"Thẩm Hàm Ngọc, vì cái gì mà nàng không cầu xin tha thứ?"
Ta nhắm mắt lại, hai tay gắt gao nắm chặt tay, chính là không chịu cúi đầu với hắn.
Lúc sắp nghẹt thở, Châu Đình Ngô mới buông tay.
Đáy mắt hắn cất giấu khổ sở, mắng ta:
"Thẩm Hàm Ngọc, làm sao nàng dám trong lòng chứa người khác, còn tới trêu chọc trẫm?"
“Nàng thật sự là bẩn thỉu.”
Ta quá ghê tởm.
Cho nên, hắn muốn cưới cô nương sạch sẽ đơn thuần như Từ Nguyệt làm hoàng hậu của hắn.
Thái hậu khẳng định cao hứng muốn chết, bà ấy vẫn không thích ta, luôn phản đối Châu Đình Ngô phong ta làm hậu.
Hiện giờ, cuối cùng cũng theo tâm ý của bà ấy.
Mộng Trúc bênh vực kẻ yếu như ta.
Trước kia, Thái hậu chỉ là một mỹ nhân nho nhỏ trong hậu cung, vận khí tốt, nuôi ra một đứa con trai như Châu Đình Ngô.
Thái hậu xuất thân thấp kém, nếu không phải cha ta hết sức ủng hộ, làm gì có được ngày tháng tốt đẹp cho bà ấy và Châu Đình Ngô.
Hôm nay ngôi vị hoàng đế đã ngồi vững vàng, liền trở mặt không nhận người.
Nếu để cho cha ta biết, nữ nhi bảo bối của ông ấy bị người khi dễ như vậy, nhất định phải đau lòng.
Ai, ta nhớ cha ta, nghĩ đến lợi hại.
Tin tức Châu Đình Ngô muốn phong Từ Nguyệt làm hậu, rất nhanh lan truyền khắp kinh thành.
Ta cho rằng Từ Nguyệt sẽ không nhịn được tới tìm ta diễu võ dương oai, nào ngờ, nàng ta lại yên tĩnh hơn trước không ít.