Editor: Ái Tuyết
Thẩm Ngoạn nghe vậy, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Liễu Thanh.
“Một cái ngốc tử, cần trang điểm sao?”
Một câu này, khiến Liễu Thanh trong lúc nhất thời không biết tiếp lời thế nào.
Thẩm Ngoạn lười phản ứng Liễu Thanh, trong lòng nha đầu này có rất nhiều ý tưởng. Nàng phải nghĩ cách đem người tống đi mới được, nếu cứ lưu lại bên người nàng, mắc công lại mang tai họa cho nàng.
Cho nên Thẩm Ngoạn tự mình thu thập đơn giản một chút, vẫn một thân cung trang tú nữ như cũ, trang điểm trên khuôn mặt và cả trang sức trên tóc cũng đều quy quy củ củ, sau đó trực tiếp ra cửa. Nàng chạy chậm theo nhóm tú nữ xếp hàng đi đến nơi yết kiến Hoàng thượng, an an tĩnh tĩnh đứng phía sau mọi người.
Hôm nay có thể được đương kim Thánh Thượng triệu kiến, tốt hay không tốt, đều dựa vào khoảng khắc quan trọng này, đi hay ở cũng trong lúc này.
Thẩm Ngoạn đều đã tính toán tốt, nàng chỉ là một người đi ngang qua sân khấu để góp đủ số lượng, cho nên tâm thái*(Thể hiện ra trạng thái tinh thần của một người) sẽ không thay đổi bất luận điều gì.
Đến cả trong lòng người khác nghĩ như thế nào, cùng Thẩm Ngoạn nàng không có nửa điểm quan hệ.
Nhóm tú nữ dừng lại trước tiền điện Thừa Ân, có thái giám cầm danh sách tên tú nữ trong tay đọc lên. Sau đó để các nàng từng người một tiến vào gặp mặt Thánh Thượng.
Có người vui vẻ đắc ý đi ra, cũng có người ủ rũ cụp đuôi rời khỏi.
Thẩm Ngoạn cảm giác nhóm người này thiệt thú vị, sau đó cứ như vậy yên lặng quan sát mọi người.
Bên cạnh nàng là nhân vật trong trận ầm ĩ không vui ngày hôm kia, nữ nhi Lễ Bộ thị lang Tô Hoàn.
Trong lòng nàng ta dị thường khẩn trương, nắm chặt tú khăn trong tay, sợ lát nữa bệ hạ triệu kiến, lại không được bệ hạ yêu thích loại ra ngoài. Như vậy nàng ta chẳng phải mất hết mặt mũi sao?
Đang lúc tâm thần không yên lại nhìn thấy nữ tử bên cạnh thần thái nhàn nhạt, Tô Hoàn ngây ra một lúc, sau đó nhìn về phía nàng.
“Ngươi chẳng lẽ…… Không sợ hãi sao?”
Thẩm Ngoạn đang xem kỹ thuật biến sắc của người khác, đột nhiên nghe được bên cạnh có người nói chuyện, quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lắc đầu.
“Sẽ không, hắc hắc……”
Sau khi nói xong, bản thân còn cười ngây ngô một chút.
Tô Hoàn nghe xong lại thấy nàng cười ngốc cũng ngây ra một lúc, nửa ngày sau nhấp nhấp môi, sau đó không tiếp tục nói chuyện.
Nàng ta đúng là quá khẩn trương, thế nhưng lại đi hỏi đồ ngốc tử này, ngươi nói một tên ngốc thì có thể biết được cái gì?
Quả thực là quá buồn cười.
Mà Thẩm Ngoạn nhìn thấy Tô Hoàn không nói chuyện với mình nữa, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngượng ngùng, nàng chỉ muốn đi ngang qua sân khấu một cái chứng minh mình đã tới, sau đó nắm chặt cơ hội bị loại xuống, tiếp theo là xuất cung. Từ đây núi cao sông dài, không còn gặp lại!
“Nữ nhi Lễ Bộ Thượng Thư, Tô Hoàn, yết kiến!”
Rốt cuộc cũng đến lượt Tô Hoàn.
Tô Hoàn hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt hô hấp của mình, sau đó bước từng bước một, thướt tha yểu điệu đi vào Thừa Ân điện.
Thẩm Ngoạn nhìn thoáng qua, biết lập tức sẽ đến mình, trong lòng nhanh chóng nghĩ ra đối sách, an an tĩnh tĩnh đứng chờ.
Trong đầu nàng hiện tại điên cuồng suy nghĩ, chốc lát nữa mình đi vào nên cười ngây ngô mới tốt, hay là chảy nước miếng mới tốt?
Chảy nước miếng quá ghê tởm, nàng lựa chọn vẫn cười ngây ngô đi. Rốt cuộc thì làm cái này nàng cũng không có áp lực gì quá lớn.
Thời gian rất mau đã trôi qua, lúc Tô Hoàn đi ra, khóe miệng câu lên một tia tươi cười nhàn nhạt.
Thẩm Ngoạn biết, Tô Hoàn này sợ là đã thông qua, bất quá cũng không liên quan gì đến nàng, sau đó nàng nghe thấy thái giám đọc đến tên mình, nàng liền nhấc chân đi vào.
Thừa Ân điện ba năm mở ra một lần, mục đích thành lập Thừa Ân điện chủ yếu để những nhóm tú nữ này gặp mặt Thánh Thượng.
Đương kim Thánh Thượng ngồi ở vị trí cao, nàng trước sau vẫn cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đi vào bên trong chính điện, dừng một chút, sau đó hành lễ.
“Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế.”
Không có quỳ xuống, không còn cách nào khác a, nàng là ngốc tử đó! Hơn nữa, từ đầu tới cuối biểu hiện của nàng vẫn luôn khờ khạo, như vậy sẽ không có ai xem trọng nàng.
Trên chủ vị không chỉ có Hoàng đế, mà còn có Thái Hậu nương nương.
Hoàng đế đăng cơ tới nay, đây là lần đầu tiên hậu cung tuyển tú, vị trí cao nhất ở hậu cung chưa có ai ngồi vào. Đừng nói là chưa có Hoàng Hậu nương nương, ngay cả bốn phi vị căn bản cũng chưa có người ngồi.
Trong lòng Thái Hậu nương nương cũng sốt ruột vạn phần, bà muốn Hoàng đế có thể bảo đảm khai chi tán diệp cho Hoàng gia nên mới lập tức ép buộc Hoàng đế tổ chức tuyển tú. Mà hôm nay, bà cũng tự mình tọa trấn, tránh cho Hoàng đế nháo ra chuyện xấu gì đó.
Thấy Thẩm Ngoạn hành lễ có lệ, nhìn bộ dáng cũng không có một chút quy củ nào, sắc mặt Thái Hậu nương nương trầm xuống, rất hiển nhiên không được vui.
Mà thời điểm Hoàng đế nghe được âm thanh hành lễ của Thẩm Ngoạn, không khỏi nhướng mày, sau đó lên tiếng.
“Ngẩng đầu lên, trẫm nhìn xem.”
Thanh âm từ tính lại thanh lãnh, hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu với người có bệnh thanh khống như nàng.
Nội tâm Thẩm Ngoạn như nai con chạy loạn.
Nhưng ngay sau đó nghĩ tới thân phận đối phương, Thẩm Ngoạn áp chế sở thích cá nhân xuống, ngẩng đầu, đối với người nắm giữ thiên hạ, cười hì hì.
“Hắc hắc……” (≧▽≦)
Bề ngoài mọi thứ nhìn qua đều rất bình thường, nhưng một khi cười lên, liền bại lộ ra.
Thời điểm Thái Hậu nương nương nhìn thấy một màn này, sắc mặt ngay lập tức càng thêm khó coi.
“Tú nữ này, là ai giữ lại?”
Bùi ma ma nghe vậy, trong lòng lập tức hoảng hốt, vội vàng tiến lên, quỳ gối trên mặt đất.
“Hồi bẩm Thái Hậu nương nương, là nô tỳ.”
Sắc mặt Thái Hậu nương nương vẫn không tốt, thậm chí ẩn ẩn còn mang theo một tia phẫn nộ.
“Bùi ma ma, thời điểm sơ tuyển tú nữ, chẳng lẽ không biết quy củ sao? Tú nữ này rõ ràng đầu óc có vấn đề, các ngươi làm sao lại sơ sẩy như vậy? Để loại người tàn khuyết xuất hiện trước mặt bệ hạ, làm bẩn bệ hạ hai mắt?"
Một câu cuối cùng, Thái Hậu nương nương cơ hồ quát lớn ra tiếng!
Bùi ma ma bị dọa, đầu gắt gao dán sát trên mặt đất, không dám nói nhiều thêm một chữ.
Bà oan uổng a!
Thời điểm sơ tuyển, tú nữ này nhìn qua hết thảy đều khoẻ mạnh, hơn nữa cung quy học cũng rất tốt, không giống như người có tật xấu, hôm nay làm sao lại phát bệnh?
Nhưng hiện tại đang ở trước mặt Thái Hậu nương nương cùng Hoàng thượng, Bùi ma ma cho dù chịu thiên đại ủy khuất, cũng không dám nhiều lời biện bạch*(chứng minh) cho mình.
Thẩm Ngoạn như cũ cười hì hì, trong lòng lại điên cuồng trợn trắng mắt.
Đầu óc người mới có vấn đề, cả nhà ngươi đầu óc đều có vấn đề!
Bất quá trong lòng tuy rằng điên cuồng chửi rủa, nhưng trên mặt nàng không lộ ra nửa điểm dị thường, cứ như vậy an an tĩnh tĩnh quỳ một bên.
Hừ, các ngươi thích nói cái gì thì nói cái đó đi, dù sao ta cái gì cũng không biết, lúc này ta chính là một tiểu ngốc tử.
Tốt nhất các ngươi cứ coi thường ta, sau đó đem ta đuổi ra ngoài đi!
Trong lòng Thái Hậu nương nương thật đúng là có ý nghĩ như vậy, cho nên bà đè xuống phẫn nộ trong lòng, trực tiếp xua tay.
“Đem người……”
“Chờ một chút.”
Thái Hậu nương nương còn chưa có nói xong, đã bị Hoàng đế ngăn lại.
Mọi người kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế.
Quả nhiên thấy Hoàng đế đứng dậy, từng bước một đi tới trước mặt Thẩm Ngoạn.
Hắn muốn xem xét xác định người này một chút, nếu đúng như những gì hắn nghĩ. Đương nhiên Hoàng đế hắn sẽ không để nàng rời đi như vậy.
“Tên gọi là gì.”
“Ta…… Ta gọi là…… Diêu Linh Nhi.”
Thẩm Ngoạn gập ghềnh nói, mà trong đầu lại điên cuồng chuyển động.
Tên Hoàng đế này, rốt cuộc muốn làm cái gì?
Hết chương 7: