- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngốc Nữ Phúc Phi
- Chương 6: Phong Ba Tú Nữ
Ngốc Nữ Phúc Phi
Chương 6: Phong Ba Tú Nữ
Editor: Ái Tuyết
Thẩm Ngoạn nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
Nàng giả ngu, bất quá là muốn tự bảo vệ mình, chứ không phải để người khi dễ.
Mà trước mắt, đều đã thoát ly một nhà Diêu huyện lệnh, Thẩm Ngoạn tất nhiên sẽ không tiếp tục nén giận.
Bất quá……
“Làm tốt bổn phận thuộc về ngươi đi, nếu không……”
“Nô tỳ ghi nhớ!” Liễu Thanh không dám bừa bãi nữa, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Thẩm Ngoạn hừ một tiếng, sau đó xua tay, để nàng ta đi ra ngoài.
Chờ sau khi Liễu Thanh đi ra ngoài, Thẩm Ngoạn hít sâu một hơi, đi đến trước cửa sổ nhìn bóng đêm bên ngoài.
Tiến cung không thể bộc lộ mũi nhọn, nếu nàng trúng tuyển, về sau vẫn phải giả vờ làm ngốc tử, nếu không trúng tuyền liền nhân cơ hội này chạy trốn. Từ đây về sau "biển rộng tuỳ cá bơi, núi cao mặc chim bay".
Nghĩ thông suốt, Thẩm Ngoạn thật sự thảnh thơi không ít.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Thanh cần cù chăm chỉ giúp Thẩm Ngoạn rửa mặt chải đầu trang điểm, sau đó đổi mới y phục.
Thẩm Ngoạn đứng dậy chuẩn bị chọn lựa y phục tiến cung, hai trong mắt sáng suốt nháy mắt trở nên ngây thơ, Liễu Thanh nhìn thấy rõ ràng, trong lòng càng sợ muốn chết, không dám nữa nhiều lời hơn một chữ.
Ngoài cửa cung, nhóm tú nữ mênh mông cuồn cuộn, một đám đều trang điểm hoa hòe lộng lẫy. Khi giao tiếp với nhau tuy trên mặt mang theo ôn hoà, nhưng loáng thoáng lại có thể nhìn ra mũi nhọn giấu giếm trong mắt mỗi người bọn họ.
Thẩm Ngoạn cạn lời nhìn trời.
Có nữ nhân thì sẽ có lục đυ.c với nhau.
Mọi người sau khi được kiểm tra mới được tiến vào trong cung, phụ trách kiểm tra nhóm tú nữ là ma ma quản sự họ Bùi, mọi người đều xưng một tiếng Bùi ma ma.
Bùi ma ma lạnh mặt, nhìn nhóm tú nữ trong đại viện tử trước mắt này, bắt đầu nghiêm túc giảng giải từng cái một quy củ trong cung.
Có người thấy bộ dáng Thẩm Ngoạn ngu si, nhưng gương mặt lại xuất chúng liền đoạt vị trí của nàng, đem nàng đẩy xuống vị trí sau cùng.
Nhưng hết thảy mọi chuyện, cũng ở trong dự đoán Thẩm Ngoạn, nàng âm thầm mừng rỡ được thảnh thơi.
Chờ sau khi Bùi ma ma giảng giải xong hết thảy, nhóm tú nữ mới cúi người hành lễ thưa đã biết.
Trong lòng Bùi ma ma rất vừa lòng, sau đó để nhóm tú nữ tiến lên chắp tay hành lễ. Bước chân không vững, hành lễ không đúng quy tắc, loại thẻ bài.
Cứ như vậy thông qua kiểm tra số lượng người còn lại chỉ có một nửa, Thẩm Ngoạn thật sự nghi hoặc, rõ ràng nàng đi đường không xong, hành lễ không đúng quy củ, vì cái gì không bị loại xuống?!
Bước kiểm tra tiếp theo là tú nữ tẩy thân thể, sau đó sẽ có ma ma đến kiểm tra thân thể, quan trọng nhất phải kiểm tra xem tú nữ còn xử nữ hay không, bước quan trọng nhất này thế nhưng lại loại ra hơn mười người.
Thẩm Ngoạn nhìn những tú nữ khóc sướt mướt rời đi, trong ánh mắt tràn ngập hâm mộ.
Ngô…… Nàng cũng muốn bị loại!
Mấy ngày kế tiếp, Bùi ma ma vẫn luôn ở lại đây dạy dỗ quy củ cho nhóm tú nữ còn dư lại, mà nhóm tú nữ cũng được vào Chử Lan điện trong cung, cũng là điện dành cho các tú nữ từ trước tới nay.
Thẩm Ngoạn ở cùng bảy người, có quý nữ thế gia trong Kinh Thành, cũng có nữ nhi đại thần bên ngoài, nhưng nàng không có hứng thú đi kết giao, mỗi ngày đều giả ngu giả ngơ chờ đợi bị loại ra.
Nguyên bản cho rằng cuộc sống mọi người đều sẽ an tĩnh, lại không nghĩ đến, một ngày này rốt cuộc cũng bạo phát tranh chấp.
"Ồn ào cái gì!”
Bùi ma ma mang theo ma ma cùng quản sự cung nữ đi vào tẩm cung, giọng nói hung ác trừng mắt nhìn các nàng.
Lúc này nhóm tú nữ mới vội vàng thỉnh an Bùi ma ma.
“Ma ma cát tường.”
Thẩm Ngoạn cũng theo sau cùng mọi người hành lễ, vì đứng hàng sau cùng nên nàng hứng thú bừng bừng xem náo nhiệt.
Trong tẩm cung này rốt cuộc đã xảy ra cái gì, Thẩm Ngoạn biết rõ rành mạch, hết thảy đều không có quan hệ với nàng, Thẩm Ngoạn liền làm người tàng hình xem cái náo nhiệt.
Ánh mắt Bùi ma ma đảo qua từng người một.
“Nói đi, xảy ra chuyện gì lại nháo động tĩnh lớn như vậy, một đám các ngươi có phải đều muốn bị phân phát loại ra khỏi cung?”
Lời này, tựa hồ đã dọa tới nhóm tú nữ, sau đó một tú nữ trong vụ ồn ào vội vàng tiến lên một bước.
“Bùi ma ma, ngài phải làm chủ cho ta, Hạ Vũ Hân này không có hảo tâm, thế nhưng lại đổ một bát nước lên đệm của ta, hiện tại trời cũng đã tối, ta ngủ như thế nào!”
Người nói chuyện là nữ nhi Lễ Bộ thị lang Tô Hoàn, trong mắt nàng ta mang theo ủy khuất, khóc lóc kể lể với Bùi ma ma.
“Ngươi vu oan hãm hại! Ta mới không có làm như vậy!”
Hạ Vũ Hân nghe xong lời này, tức khắc liền phản bác, bởi vì quá mức phẫn nộ, có chút kích động muốn tiến lên đánh Tô Hoàn.
“Dừng tay!” Bùi ma ma thấy một màn như vậy, sắc mặt tức khắc chuyển đen, quát lớn một tiếng, nói: “Đừng quên mất thân phận tú nữ của các ngươi! Chờ ngày sau, đến lúc các ngươi đi hầu hạ bệ hạ, với bộ dáng lưu manh như vậy, ta làm sao dám để các ngươi đi gặp bệ hạ!”
Lời này nói ra, so bất luận cái gì cũng đều có thể áp chế được đám tú nữ này.
Nhóm tú nữ nghe vậy, lập tức sắc mặt đều trở nên khó coi, nhưng cũng không dám nói nữa.
Người có thể tiến vào đây, đều muốn lưu lại trong cung, cho nên ai dám tiếp tục kiêu ngạo?
Bùi ma ma nhìn đám người đều thành thật, lập tức liền hừ một tiếng, sau đó còn nói thêm: “Các vị tiểu chủ nhớ kỹ cho nô tỳ, người thích ứng được cuộc sống trong cung thì mới có thể sống sót, nếu không có bản lĩnh, vậy nhanh chóng rời đi thôi, đừng đợi đến lúc muốn đi cũng đi không được!”
Theo lời Bùi ma ma nói, tức khắc nhóm tú nữ không khỏi trừng lớn hai mắt, một đám đều tràn ngập kinh ngạc.
Mà Thẩm Ngoạn nguyên bản chỉ làm phông nền xem náo nhiệt, nhưng sau khi nghe những lời này của Bùi ma ma, cũng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Bùi ma ma. Qua một lúc, nàng mới hơi nheo mắt lại, không muốn lên tiếng.
Bùi ma ma tuy rằng đang doạ sợ các nàng, nhưng cái này cũng chưa chắc không phải là một lời nhắc nhở?
Thẩm Ngoạn cũng hiểu rõ, cửa cung sâu như biển, nếu thật sự ở lại mà không có bản lĩnh, cũng chỉ có thể trở thành đá kê chân cho người khác.
Nàng hơi nheo mắt lại, ẩn giấu những cảm xúc sắp bộc phát.
Một đêm này, tất nhiên là ai cũng không thể ngủ ngon.
Còn có 5 ngày nữa đó là ngày bệ hạ triệu kiến, trong 5 ngày này, lại có không ít chuyện phiền toái ùn ùn kéo tới không dứt, nhóm tú nữ nơi này còn chưa được nhìn thấy Thánh Thượng lại bị loại đi mất một nửa.
Thẩm Ngoạn nhìn nhân số giảm mạnh, trong lòng có hâm mộ không ít.
Nàng cũng muốn bị người nhằm vào, sau đó bị đưa ra khỏi cung, đáng tiếc nàng là một cái ngốc tử, căn bản người khác lười phản ứng đến nàng.
Nháy mắt thời gian trôi qua, ngày yết kiến bệ hạ đã đến.
Sáng sớm, nhóm tú nữ đã bắt đầu rửa mặt chải đầu trang điểm, dùng hết mọi khả năng của bản thân để khiến mình trở nên thật nổi bật, chỉ muốn lưu lại ấn tượng xinh đẹp đến bệ hạ, sau đó được bệ hạ đặt ở trong lòng, rất nhanh sẽ thăng chức.
“Tiểu thư……”
Liễu Thanh nhìn những quý nữ khác đều đang bận rộn trang điểm, mà Thẩm Ngoạn lại bày ra bộ dáng lão tăng nhập định*, không khỏi có chút sốt ruột.
*(Nhập định là một trạng thái nhập vào với sự cố định (định tâm, định trí), giúp tâm trí thoát khỏi những ý nghĩ, vọng tưởng đang luyên thuyên trong nội tâm)
“Hay là để nô tỳ trang điểm cho ngài một chút?”
Hết chương 5:
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngốc Nữ Phúc Phi
- Chương 6: Phong Ba Tú Nữ