Chương 2: Bán Ngốc Nữ Đi

Editor: Ái Tuyết

Lời này nói rất nghiêm trọng.

Vương thị dù cho có bản lĩnh tính kế đầy mình, nhưng nàng ta nhìn tư thế của Mã lão thái thái, lập tức mắc nghẹn, không dám nói nữa.

Chỉ có thể anh anh khóc thút thít, ý đồ muốn được mọi người đồng tình.

Thẩm Ngoạn làm một nữ tử xuyên qua, cứ như vậy bị người xách tới xách đi, cảm giác thật mất mặt.

Nhưng với tình huống trước mắt, tốt hơn hết nàng vẫn nên giả ngu trước.

Mẫu thân nguyên chủ này nhìn thì như đang đau lòng khuê nữ, nhưng trong ánh mắt lại cất chứa âm hiểm. Nhưng mà nãi nãi cùng nhị thẩm nhìn ngoài mặt thì ác độc nhưng lại không giống người xấu.

Thẩm Ngoạn tiếp tục giả ngu, cứ như vậy bị hai người Mã lão thái thái cùng Tôn thị xách tới trước cửa thôn.

“Ai u, Hạnh cô còn ở đây à? Thật là xin lỗi, chúng ta chậm trễ rồi.”

Thời điểm Mã lão thái thái nhìn thấy mẹ mìn Hạnh cô, vội vàng tiến lên cười nịnh nọt.

Hạnh cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn đám người phía sau Mã lão thái thái, lúc này mới vẫy vẫy tay.

“Được rồi, đừng nói những lời vô nghĩa nữa, người sẽ không náo loạn chứ?”

“Không náo loạn, không náo loạn!”

Mã lão thái thái vội vàng lắc đầu, đem Thẩm Ngoạn kéo lại đây, đưa đến trước mặt Hạnh cô.

“Ngài nhìn xem, đã rất thành thật.”

Thẩm Ngoạn: "……"

Thôi được rồi, các ngươi nói cái gì thì là cái đó, xem như ta không nghe thấy.

Thẩm Ngoạn an an tĩnh tĩnh đứng một chỗ, tự chơi ngón tay của mình, cứ như vậy tùy ý Hạnh cô đánh giá.

Nửa ngày sau, Hạnh cô duỗi tay nâng cằm Thẩm Ngoạn lên, không khỏi thất thần.



Sau đó nàng ta nhìn về phía mẹ chồng nàng dâu Mã lão thái thái, trên mặt tràn đầy khϊếp sợ.

“Tiểu cô nương này…… Là thân sinh nhà các ngươi?”

Cô nương xinh đẹp như vậy, nếu nói sinh ra ở nông gia, ai tin a?

Mà Mã lão thái thái cũng minh bạch ý tứ Hạnh cô, bà cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó lắc đầu.

“Không phải, mười năm trước chúng ta đã nhặt nha đầu này về, lúc đó hài tử đã phát sốt ba ngày ba đêm, cứu được cái mạng, nhưng đầu óc lại bị nóng hỏng.”

Hạnh cô gật gật đầu, lại tinh tế đánh giá Thẩm Ngoạn một phen.

Tuy nàng ta đã gặp qua nhiều nữ tử, nhưng mỹ nhân xinh đẹp như Thẩm Ngoạn vẫn rất hiếm thấy, hơn nữa tiểu cô nương này tuổi tác không lớn, nhìn chỉ mới mười bốn lăm, tuy rằng ngốc nghếch, nhưng bộ dáng phát triển rất tốt, nếu hôm nay mua, ngày sau điều dưỡng bán ra tuyệt đối sẽ có giá tốt.

Cho nên lúc này trong lòng Hạnh cô đã có một suy nghĩ khác.

Mã lão thái thái cùng Tôn thị cũng đều nhìn ra, Mã lão thái thái buông Thẩm Ngoạn ra, sau đó từ trong lòng ngực móc ra một túi tiền.

“Hạnh cô, chúng ta là hàng xóm làng trên xóm đều biết, Hạnh cô ngài là một người tốt, chút bạc này ngài cầm lấy.”

Mã lão thái thái nói xong, lập tức vội vàng đem túi tiền nhét vào trong tay Hạnh cô.

Hạnh cô: (⁠⁠⁠。⁠⁠)???

Thẩm Ngoạn: (⁠‘⁠◉⁠⌓⁠◉⁠’⁠)....

Không phải bán đi sao? Như thế nào còn cho bạc nữa?

Khoé miệng Hạnh cô co rút.

“Không đúng a…… Mã thím, ngươi đây là có ý gì? Không phải là ta nên cho ngươi bạc sao?”

Làm sao lại lẫn lộn đầu đuôi rồi?

Mã lão thái thái vẫy vẫy tay.

“Hạnh cô, nha đầu ngốc này chỉ có thể phó thác cho ngài, con dâu cả nhà chúng ta, muốn cho nha đầu ngốc này thế thân khuê nữ nàng ta gả cho tên lưu manh. Sống gần hết đời, lương tâm ta vẫn còn đó, huống hồ…… Nha đầu này lớn lên xuất chúng như vậy, lòng ta trước sau vẫn cảm thấy bất an. Còn về phần bạc này, là lúc trước dùng khoá vàng nhặt cùng với nàng đổi ra. Ta nói như vậy, ngài cũng hiểu rồi chứ?”

Hạnh cô nghe vậy, tức khắc hút một ngụm khí lạnh.



Khoá vàng nhỏ!

Này có nghĩa.., thân phận nha đầu ngốc này không đơn giản?

Thẩm Ngoạn chớp chớp hai mắt.

Xem ra, thân phận nguyên chủ không đơn giản.

Đối với Hạnh cô mà nói, đây không thể nghi ngờ gì là nhận được củ khoai lang nóng phỏng tay, nàng ta chỉ là người thích đầu cơ trục lợi, loại chuyện phiền toái này, nàng ta chính là không muốn làm, ngay lập tức Hạnh cô muốn cự tuyệt.

“Hạnh cô.”

Mã lão thái thái xem ở trong mắt, biết Hạnh cô muốn cự tuyệt, vội vàng ngăn cản, lại tiếp tục nói: “Con dâu cả nhà chúng ta tâm tư nhiều, mẹ chồng nàng dâu hai chúng ta đều tính kế nàng ấy. Cầu ngài, chỉ cần về sau đem nàng bán vào một hộ trong sạch làm nha hoàn, so với…… So với chuyện ở lại nông thôn này bị người đạp hư vẫn tốt hơn a.”

Mã lão thái thái không dám nói bản thân là người tốt lành gì, nhưng suy cho cùng cũng chưa từng có tâm tư xấu xa.

Mẹ chồng nàng dâu hai người các nàng bàn tính cả đêm, mới hạ quyết tâm thừa dịp hôm nay nam nhân trong nhà đều đi thôn bên làm việc, mới làm như vậy.

Mục đích, chỉ muốn để nha đầu ngốc này thoát khỏi tương lai mịt mù chướng khí.

Mà Thẩm Ngoạn nghe xong lời này, trong lòng cũng có mấy phần cảm động, tuy rằng đang giả ngu dại, nhưng lập tức ngẩng đầu, nghiêm túc ghi nhớ kỹ bộ dáng Mã lão thái thái cùng Tôn thị.

“Ai nha, nương ơi, nha đầu này……”

Tôn thị bị ánh mắt Thẩm Ngoạn nhìn đến doạ cho hoảng sợ.

Mã lão thái thái cũng nhận thấy được Thẩm Ngoạn tựa hồ có cái gì đó không giống trước kia, lại không thể nói rõ chỗ nào bất đồng

Hạnh cô ước lượng một chút bạc trong tay, tuy rằng biết nha đầu ngốc này có lẽ là một đại phiền toái, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

"Được, lấy nhân phẩm của ta, tuy không dám đảm bảo với ngươi có thể cho nàng cái tiền đồ gì lớn, nhưng nhất định sẽ không làm gì có hại đến nàng.”

Hai người Mã lão thái thái cùng Tôn thị nghe được lời này, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mã lão thái thái xoay người nhìn về phía Thẩm Ngoạn, tuy biết nàng là cái ngốc tử nghe không hiểu, nhưng vẫn giữ chặt tay nàng, nói: “Tuy từ nhỏ ta đối đãi với ngươi cũng không quá tốt, nhưng người nương kia của ngươi, không phải người tốt, ngươi đi rồi cũng đừng quay trở về, đã biết chưa?”

Hết chương 2: