Chương 18: Nghĩ Cách Giải Quyết

*Thông báo: Truyện Ngốc Nữ Phúc Phi này có nguy cơ bị drop bản dịch nha mn. Vì bản raw gần 1 tháng nay không thấy tg tiếp tục ra chương nữa rồi (⁠。⁠ŏ⁠﹏⁠ŏ⁠)

Editor: Ái Tuyết

Trong lòng Tô Hoàn, ngay lập tức đã biên soạn ra một câu chuyện, thậm chí còn nghĩ tới lúc nàng bẩm báo bệ hạ xong, Diêu Mỹ Nhân sẽ bị trách phạt, thậm chí là bị xử tử. Trong lòng bỗng chốc dị thường thống khoái!

“Ma ma, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhất định phải nhanh chóng xử lý chuyện này!"

Lý ma ma đương nhiên cũng biết chuyện này không thể để lâu, nhưng chuyện quan trọng trước mắt, đó là bọn họ không có cách nào đi gặp Hoàng đế a!

Tô Hoàn bất quá cũng chỉ là một Tài Nhân nho nhỏ, sao có thể dễ dàng nhìn thấy bệ hạ?

Sau khi Lý ma ma đem điểm này nói ra, nguyên bản sắc mặt Tô Hoàn còn mừng như điên ngay lập tức liền trầm xuống.

Rất hiển nhiên, nàng vừa rồi đã quá vui vẻ đắc ý, thế nhưng lại quên mất vấn đề mấu chốt này.

Hiện tại phải làm sao bây giờ?

Sắc mặt Tô Hoàn rất khó coi, thật vất vả mới bắt được một nhược điểm, hơn nữa cái nhược điểm này thậm chí còn có thể giúp nàng xoay người. Kết quả hiện tại lại bởi vì thân phận nàng thấp kém, không thể nhìn thấy Hoàng đế, còn có thể làm gì chứ?

“Đáng chết!”

Tô Hoàn hung hăng đập một cái thật mạnh lên bàn.



Liễu Thanh bị động tĩnh này dọa sợ, tức khắc co rúm lại một chút.

Nàng ta không nghĩ tới, Tô Tài Nhân mặt ngoài thoạt nhìn ôn ôn nhu nhu, thế nhưng lại dọa người như vậy!

Liễu Thanh cho rằng mình làm như vậy đã xem như leo lên được cành cao quý nhân, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Tô Tài Nhân hỉ nộ vô thường, trong lòng lại càng thêm sợ hãi.

Nàng ta hơi hơi rũ mắt, nửa chữ cũng không dám nói thêm nữa.

Mà Lý ma ma cũng nhẹ giọng trấn an Tô Hoàn một phen, nghĩ nghĩ, lúc này mới nói: “Sợ là lúc này, chúng ta chỉ có thể mượn lão gia nói cho bệ hạ biết.”

"Phụ thân?”

Tô Hoàn nghe vậy tò mò nhìn thoáng qua Lý ma ma, sau đó lại lắc lắc đầu, nói: “Tiến cung dễ dàng nhưng đi ra ngoài lại rất khó, bổn cung cũng không thể thấy được phụ thân, làm sao nói cho phụ thân biết chuyện này?”

Tất cả nan đề đều gom lại cùng nhau, cái này cái kia đều không thể, nghĩ tới đều khiến cho người ta cảm thấy bực bội.

Mà Lý ma ma lại không có sốt ruột như vậy, lúc này thậm chí còn hơi mỉm cười nói: “Tài Nhân chẳng lẽ đã hồ đồ? Chúng ta không cần phải đi gặp lão gia, chỉ cần đem tin tức này truyền tới chỗ lão gia là được. Như vậy thời điểm lão gia thượng triều sẽ nói cho bệ hạ biết.”

Tô Thượng Thư vẫn luôn muốn mượn cơ hội bò lên trên. Bằng không, cũng sẽ không đem nữ nhi nhà mình đưa vào trong cung. Đây là một cơ hội tốt, nếu không nắm bắt, vậy đời này, chắc chắn khó tìm được cơ hội thứ hai tốt được như vậy.

Tô Hoàn nghe xong lời này, lập tức khóe miệng hơi cong lên, sau đó nhẹ giọng cười.

“Ma ma nói rất đúng, bổn cung thật sự nhất thời sốt ruột, đem chuyện này quên mất.”



Thời điểm vừa rồi, Tô Hoàn quả thật không nghĩ được nhiều như vậy, mà tình huống trước mắt đã nắm chắc mười phần. Nếu thành công, nàng có công lao mà phụ thân nàng cũng có công lao, đây chẳng phải là một công đôi việc sao?

Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Hoàn cũng đã cực kỳ vui vẻ.

Liễu Thanh vẫn luôn quỳ trên mặt đất nghe, sau khi nghe được các nàng như thế vài ba câu đã đem vấn đề giải quyết xong, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Ngươi nói nếu thật sự nháo ra cái gì, vậy mọi chuyện có phải sẽ trực tiếp đổ hết lên người nàng ta hay không?

Nguyên bản Liễu Thanh tính toán muốn tìm một chỗ dựa, nhưng hiện tại đã nhìn ra, chỗ dựa này cũng có nguy hiểm a.

Nghĩ là nghĩ như thế, những đã không có cách nào khác, mọi chuyện đã biến thành như vậy, cũng không thể thay đổi được cái gì nữa.

Nghĩ tới mọi chuyện đã có biện pháp giải quyết, sắc mặt Tô Hoàn lúc này cũng đã tốt hơn rất nhiều, nhìn đến Liễu Thanh quỳ trên mặt đất, khóe miệng thong thả gợi lên một độ cong nhỏ.

“Được rồi, ngươi cũng không cần quỳ nữa, bổn cung biết ngươi là một nô tài tốt. Muốn cái gì? Nói đi.” Chút tâm tư trong này, Tô Hoàn cũng biết rõ, cho nên trực tiếp hỏi ra.

Mà thời điểm Liễu Thanh nghe được lời này, ánh mắt lập tức sáng lên, trong nháy mắt con ngươi cũng tràn ngập tia sáng!

Nàng ta tất nhiên có chuyện muốn cầu, bằng không sao dám mạo hiểm lớn như vậy?!

“Hồi bẩm Tài Nhân, nô tỳ cái gì cũng không muốn, nô tỳ chỉ cầu Tài Nhân ngày sau có thể…… Có thể bảo đảm mệnh của nô tỳ!”

Không thể không nói, ở phương diện này, Liễu Thanh vẫn là một người rất thông minh. Nàng ta rõ ràng biết, bản thân ở chỗ Diêu Mỹ Nhân sợ là đã không còn giá trị tồn tại gì. Hơn nữa dựa theo tính tình Diêu Mỹ Nhân, sợ là sẽ trực tiếp đùa bỡn nàng ta tới chết.