Chương 16: Tâm Tư Các Cung

Ediror: Ái Tuyết

Tô Hoàn cảm giác bản thân thật sự sắp bị Diêu Mỹ Nhân này chọc cho tức chết rồi!

Ngươi nói thử xem, cho dù ngươi vắt óc suy nghĩ nói bóng nói gió đã một lúc, nhưng người ta lại không quan tâm ngươi nói cái gì, hoàn toàn biến thành một quyền đánh vào bông.

Nàng chỉ mãi cười hì hì, không những vậy còn quăng ra một lý do hết sức hoang đường rằng "Hạ Vũ Hân đẹp"!

Tô Hoàn hung hăng siết chặt song quyền, bởi vì chỉ có như vậy mới bảo đảm được mình không tức giận bộc phát ra.

"Muội muội...... Thật là thích nói giỡn."

"Hì hì." Thẩm Ngoạn tiếp tục cười, nàng còn có thể nói cái gì? Loại chuyện này, Thẩm Ngoạn nàng nửa điểm cũng không muốn trộn lẫn, mục đích Tô Hoàn đến tìm nàng không đơn thuần. Cho nên Thẩm Ngoạn căn bản lười đi làm chuyện tìm ngược, vừa nói vừa chọc cười bỏ qua là được.

Lại nói một chút, trước mắt mọi chuyện đã biến thành như vậy, nếu ngày sau thật sự nháo ra cái gì, sẽ không có ai tới làm phiền nàng nữa. Nguyện vọng duy nhất của Thẩm Ngoạn là được làm sâu gạo, đối với loại cung đấu cấu xé này, nửa điểm nàng cũng không có hứng thú.

Cuối cùng Tô Hoàn cũng chỉ có thể rời đi. Trong lòng nàng ta thật sự rất tức giận, trước khi rời khỏi thiên điện còn xoay người hung hăng trừng mắt một cái.

"Tài Nhân."

Lý ma ma bên người Tô Hoàn nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta, vội vàng tiến lên thấp giọng nhắc nhở một câu. Dù sao nơi này cũng là Hoàng cung, là nơi tai vách mạch dừng nhiều nhất, nếu để người khác nhìn thấy, Tô Hoàn mặc dù không bị trách phạt, nhưng sẽ bị người khác nói ra nói vào.

Tô Hoàn cũng hiểu rõ, huống hồ Lý ma ma còn là nhũ mẫu của mình, tất nhiên chỉ làm những chuyện có lợi cho mình.

Sau khi trở về trắc điện, lúc này Tô Hoàn mới bạo phát tính tình, đem đồ vật trong điện vừa đập vừa ném!

Ngược lại bên phía chủ điện, Hạ Vũ Hân rất nhanh đã nghe ngóng được tin tức, lập tức "a" một tiếng nở nụ cười.

"Xứng đáng, tại sao lại không tức chết nàng ta luôn đi?"

Hạ Vũ Hân mặc một thân cung phục màu lam nhạt, phía sau còn có cung nữ đang quạt mát. Nghe được tin tức này, cả người liền thấy thích ý dễ chịu.

"Nàng ta đi trắc điện?"



"Vâng, đi đến chỗ Diêu Mỹ Nhân, bất quá tựa hồ đã ăn mệt."

Hoa ma ma là nhũ mẫu bên người Hạ Vũ Hân, cũng là tai mắt của Hạ Vũ Hân trong Chiêu Dương điện này, hết thảy mọi chuyện đều bị bà thu vào trong mắt.

Hạ Vũ Hân nghe vậy cũng chỉ hơi nhún vai, nửa ngày sau mới nói: "Vị Diêu Mỹ Nhân kia, nhìn thì ngu si, nhưng người có thể tiến vào hậu cung này, có người nào đơn thuần chứ? Cũng cũng chỉ có Tô Hoàn kia luôn cho rằng Diêu Mỹ Nhân đó là đồ ngu ngốc, muốn đem người làm đầu thương sử dụng."

Kết quả hiện tại không chỉ không xúi giục được Diêu Mỹ Nhân người ta, còn đem bản thân chọc cho tức nghẹn, ngươi nói này có phải rất buồn cười hay không?

Hoa ma ma sau khi nghe xong lời này cũng hơi hơi mỉm cười.

"Tô Tài Nhân này rõ ràng chính là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, bất quá Diêu Mỹ Nhân kia lại là một người rất cơ linh." Đối với điểm này, Hoa ma ma thấy rất vừa lòng.

Hiện tại Hạ Vũ Hân trừ bỏ đối phó với Tô Hoàn thì không phải đối phó với ai nữa, kỳ thật nàng bây giờ đã tốt hơn bất luận kẻ nào. Hơn nữa nàng đang ở chủ điện, có thể chọc tức được Tô Hoàn, lúc này cả người nàng đều thần thanh khí sảng*(tinh thần thoải mái dễ chịu)

"Diêu Mỹ Nhân kia nhìn thì khờ khạo ngây ngốc, bất quá trong lòng cũng biết cân nhắc, nàng ta sẽ không ở sau lưng làm gì ảnh hưởng tới bổn cung. Vậy bổn cung tất nhiên sẽ không khó xử nàng ta."

Ngươi cho ta một con đường rộng mở, vậy ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi.

Những thứ này là quy tắc làm người của Hạ Vũ Hân

Về phần sau này nhue thế nào vẫn phải chờ xem.

Mà bên kia, Liễu Thanh bị tước đoạt thân phận đại cung nữ, trong lòng tất nhiên không cam lòng. Lúc nãy nàng ta canh giữ ở ngoài cửa, cũng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tô tài nhân cùng Thẩm Ngoạn trong điện, lập tức tròng mắt chuyển động, nảy sinh ý tưởng.

Nàng ta sống không tốt, vậy ai cũng đừng nghĩ sống được tốt! Hơn nữa trong tay nàng ta còn nắm chặt nhược điểm của Thẩm Ngoạn, nàng ta không tin không trị được nàng! Nghĩ xong hết thảy, tròng mắt Liễu Thanh chuyển động một chút sau đó nhìn trái ngó phải một lúc mới chậm rãi chạy ra ngoài.

“Mỹ Nhân, Liễu Thanh chạy rồi.”

Hai người Diệp Phong cùng Hạnh Châu là cung nữ khác trong thiên điện, trừ bỏ Thanh Áp là đại cung nữ hầu hạ bên người Thẩm Ngoạn thì hai người các nàng phụ trách mọi chuyện bên ngoài thiên điện, cũng có trách nhiệm nhìn chằm chằm Liễu Thanh.

Diệp Phong thấy Liễu Thanh lén lút rời đi liền tiến vào bẩm báo Thẩm Ngoạn.



Thẩm Ngoạn nghe vậy cũng chỉ hơi hơi nhướng mày, nửa ngày sau, lúc này mới vẫy vẫy tay. “Mặc kệ nàng ta.”

Liễu Thanh chỉ có chút tiểu tâm tư này, Thẩm Ngoạn biết rõ rành mạch, bất quá Thẩm Ngoạn cũng không thèm để ý, nàng ta thích làm chuyện xấu, vậy cứ để cho nàng ta đi làm. Cái gọi là nhược điểm trong miệng Liễu Thanh, Thẩm Ngoạn thật sự không thèm để vào mắt.

Mà Liễu Thanh nào biết Thẩm Ngoạn đã đoán được tâm tư của mình? Nàng ta chạy tới trắc điện Tô tài nhân, muốn gặp Tô Vũ Hân nhưng lại bị cung nữ cản lại.

Thân phận Tô Hoàn cao quý, cho nên phủ Nội Vụ Phủ cũng coi như xem mặt gửi vàng, chọn cung nữ cho Tô Hoàn cũng đều tốt hơn một ít, mà cũng vì tốt hơn nên bọn họ đều lộ ra cảm giác mắt chó xem người thấp.

Lúc này cung nữ kia liếc mắt trên dưới đánh giá Liễu Thanh một cái, sau đó trợn trắng mắt phun ra một chữ: “Chờ.”

Nhìn thấy bộ dáng kia của tiểu cung nữ, Liễu Thanh tức giận đến mức hận không thể tiến lên bóp chết tiểu tiện nhân này! Một cung nữ nho nhỏ cũng dám cho nàng ta xem sắc mặt!

Mà lúc này Liễu Thanh lại hoàn toàn quên mất, chính nàng ta bất quá cũng là một tiểu cung nữ, lại đi xem thường những người khác?

Tiểu cung nữ đi vào bẩm báo Tô Hoàn.

Tô Hoàn cũng vừa từ chỗ Thẩm Ngoạn trở về, lúc này lửa giận trong lòng còn chưa tan đâu, nghe thấy tiểu cung nữ nói cung nữ trong điện Diêu Mỹ Nhân tới, tức khắc nổi giận quát lớn: “Bảo nàng ta cút!”

“Chờ một chút.”

Lý ma ma vội vàng gọi lại cung nữ sắp rời đi, sau đó nhìn về phía Tô Hoàn, nói: “Tài Nhân chớ có sinh khí, chỉ mới qua một lúc, nói vậy chắc hẳn không phải ý tứ Diêu Mỹ Nhân, có lẽ…… Trong này có chuyện gì kỳ quái không chừng.” Đầu óc Lý ma ma nhạy bén phát hiện điểm bất thường.

Hiện tại mọi chuyện đã thành như vậy, người khác ra sao bọn họ không muốn quản tới, nhưng trước mắt chỉ cần người có liên quan trong chuyện này tới cửa muốn làm gì đó, vậy bọn họ có khi được ngồi hưởng ngư ông đắc lợi.

Nguyên bản Tô Hoàn còn một bụng hỏa khí, lúc này nghe xong lời Lý ma ma nói cũng không đồng ý ngay mà hơi nhíu mày suy nghĩ, nửa ngày sau mới nói: “Ma ma ý của ngươi là……”

“Để nàng ta tiến vào trước đi.”

Tuy rằng trong lòng Tô Hoàn vẫn còn sinh khí, nhưng cũng cảm giác lời ma ma nói có vài phần đạo lý, cho nên nàng hít sâu một hơi, áp chế tính tình mình, xua tay để cung nữ đem người tiến vào.

Lý ma ma nhìn thấy trên mặt Tô Hoàn vẫn còn tức giận cũng chỉ nhẹ nhàng cười cười.

“Tài Nhân hà tất bởi vì một Mỹ Nhân nho nhỏ mà sinh khí? Diêu Mỹ Nhân kia nhìn qua đã biết ngu si, có thể phá lệ trở thành Mỹ Nhân, đại khái cũng chỉ dựa vào chút vận khí. Loại người như vậy không đi được bao xa trong thâm cung này. Ngài hà tất phải tức giận hại thân mình, chẳng phải rất không đáng sao?"