Thúy Châu trực tiếp bị đánh đến lờ mờ.
Ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt ngu đần nhìn dưới mặt đất, thẳng đến hồi lâu, Thúy Châu mới nâng tay lên, sờ soạng khuôn mặt đau rát, sau đó đem dị vật trong miệng phun ra.
"Răng.. Răng của ta.."
Nhìn thấy trong lòng bàn tay dính máu, Thúy Châu đầu óc trống rỗng. Theo sau đó mãnh liệt ngẩng đầu, mắt gắt gao trừng hướng Diệp Tịch Dao, giận dữ nói:
"Ngươi, ngươi dám đánh ta? Ngươi cái này ngu ngốc.."
Ba!
"Ngươi làm gì.."
Ba!
"Ngươi.."
Ba! Ba! Ba!
Diệp Tịch Dao một câu cũng chưa nói, liên tiếp mấy cái tát, hoàn toàn đem khuôn mặt của Thúy Châu đánh thành đầu heo. Lúc này đây dù có chết, Thúy Châu cũng không dám hé răng, bụm mặt, hoảng sợ nhìn Diệp Tịch Dao trước mắt, cả thân mình không ngừng run rẩy.
Thúy Châu thật sự sợ. Lúc này đây Diệp Tịch Dao trong mắt Thúy Châu, không khác gì so với một ác ma đáng sợ, nhất là ánh mắt sắc bén mà lạnh băng, chỉ liếc mắt một cái, đã khiến cho người nàng phát lạnh!
Chính là, nàng không phải là một cái ngốc tử sao? Như thế nào lại.. Như thế nào lại..
Trong lúc nhất tời, đáy mắt hoảng sợ của Thúy Châu, không khỏi hiện lên một mạt nghi ngờ. Nhưng lúc này đây chỉ nghe Diêp Tịch Dao rốt cuộc mở miệng nói:
"Muốn chết cứ nói một tiếng, ta không ngại tiễn ngươi một đoạn"
Kia âm thanh lạnh băng làm cho người ta sợ hãi, nháy mắt Thúy Châu cả người run lên, vội vàng lắc đầu.
"Không muốn chết, liền làm theo lời ta nói, đứng lên"
Thúy châu vội vàng đứng lên.
"Mang ta tìm một một địa phương để đổi quần áo."
Thúy Châu dĩ nhiên đã bị Diệp Tịch Dao chấn động, nghe phân phó trước mắt, nào còn dám nói lời nhảm, trực tiếp mang theo Diệp Tịch Dao đi ra sau núi giả, sau đó liếc nhìn xung quanh, không chớp mắt liền đi vào trong một cung điện.
"Tiểu.. Tiểu thư, nơi này là hoàng cung, nô, nô tỳ cũng không phải rất quen thuộc, còn thỉnh tiểu thư ở chỗ này chờ, chờ một chút, nô tỳ lập tức tìm cho ngài, tìm đến một bộ quần áo."
Thúy Châu sợ đến mức ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát. Diệp Tịch Dao chỉ gật gật đầu, nhưng Thúy Châu vừa muốn xoay người, lại bị Diệp Tịch Dao gọi lại.
"Từ từ."
Dứt lời, Diệp Tịch Dao cất bước đi đến trước người Thúy Châu, ánh mắt vừa chuyển, nhìn lên một vòng khuôn mặt của Thúy Châu vừa hồng vừa sưng, nói:
"Nếu trong chốc lát có người hỏi đến mặt của ngươi, ngươi hẳn là biết nên trả lời như thế nào?"
Bỗng nhiên bị Diệp Tịch Dao hỏi như vậy, Thúy Châu có chút mộng bức, nhưng cũng may Thúy Châu còn có đầu óc một chút, vừa mới tưởng tượng đến lời mà Diệp Tịch Dao vừa nói, lập tức gật đầu như mổ thóc lên tiếng trả lời:
"Biết, nô tỳ biết, là Thẩm gia tỷ tỷ, là Thẩm gia tỷ tỷ."
Thúy Châu cũng không biết ai là Thẩm gia tỷ tỷ, nhưng tóm lại cảm thấy nói như vậy hẳn sẽ không sai lầm gì.
"Biết là tốt rồi, nhớ kỹ, là tỷ muội Thẩm gia, cả hai cái đều có phần. Hơn nữa không những đánh ngươi, còn đánh ta, đã hiểu rõ?"
"Là là là, nô, nô tỳ biết, nô tỳ biết!"
**
Thúy Châu vừa đi, Diệp Tịch Dao lúc này mới đánh giá bốn phía, sau đó đẩy cửa đi vào cung điện.
Chắc hẳn ở đây hàng năm không có người nào ở lại, trong cung điện có một chút u ám, trong không khí như có như không một cổ hương vị mốc meo, Diệp Tịch Dao mắt nhìn sang phải, lập tức phát hiện, ngay tại mặt sau của cung điện, thế nhưng còn có một cánh cửa sổ không lớn.
Diệp Tịch Dao đi qua, nán lại đem cửa sổ đẩy ra, vốn phía sau cung điện, lại là một mảnh rừng trúc.
Rừng trúc che lấp đi mặt trời, âm thanh của rừng trúc theo gió xào xạc mà đến. Tại lúc này đây, một trận tiếng nói chuyện nhỏ, cứ thế vô tình truyền vào lỗ tai của Diệp Tịch Dao..