Lúc này Thẩm Như Ngọc đứng ra, nhưng lại lạnh nhạt không có dấu đầu lòi đuôi, làm cho Diệp Tịch Dao nhìn với cặp mắt khác xưa. Nhưng công phu mặt ngoài như thế nào, cũng không che dấu được chuyện hắn là đại ca của Thẩm Phi Yến, nếu thực sự bản thân nàng đi theo lời an bài của hắn, thì như vậy phía sau chuyện gì xảy ra, thì khó có thể nói được.
Vừa mới xuyên qua mà đến, Diệp Tịch Dao tự nhiên sẽ không đi mạo hiểm. Mà ngay tại tời điểm Diệp Tịch Dao đang tính toán bước tiếp theo phải đi như thế nào, chỉ nghe một trận âm thanh lo lắng, bỗng nhiên từ phía xa truyền tới:
"Tiểu thư, Dao nhi tiểu thư.."
Dứt âm thanh, còn không để mọi người phản ứng lại, chỉ thấy nha hoàn Thúy Châu của Diệp Tịch Dao, bước nhanh hướng lại đây, sau đó cầm tay Diệp Tịch Dao bắt đầu quở trách, nói:
"Tiểu thư, người vừa mới đi đâu vậy? Không phải đã nói cùng với người rồi sao? Đừng đi lung tung, nhưng sao lại không nghe lời đây? Nếu mà lão gia trách tội xuống dưới, thì làm sao bây giờ?"
Thúy Châu một bụng bực dọc, nàng ở trong phủ ban đầu tưởng hầu hạ tiểu thiếu gia thật tốt, ai ngờ khi đến bỗng nhiên bị an bài hầu hạ cái ngốc tử này. Làm hại ngày thường người gắn bó với nàng cũng bị chỉ trỏ, thực sự không thể hiểu nổi, một cái phế vật ngốc tử như vậy, lão gia trong phủ bọn họ, như thế nào vẫn luôn che chở nàng? Nếu đổi lại là nàng, thì đã sớm một tay đem nàng dìm nàng xuống nước cho chết đuối, để lại đi ra làm mất mặt xấu hổ.
Mà hôm nay lại đáng giận hơn, đã nói nhiều lần là đừng đi loạn, kết quả là chính mình vừa mới quay người nhìn xuống náo nhiệt, quay lại đã không thấy bóng dáng người.. Nếu không ngại với cái thân phận này, Thúy Châu thực hận không thể trực tiếp bỏ lại nàng, làm cho nàng nhớ thật lâu.
Chỉ lo phát ra bực bội, Thuý Châu hiển nhiên không chú ý bên cạnh còn có người khác. Chờ một mạch nói không sai biệt lắm, mới phục hồi tinh thần lại, nhất là khi nhìn đến Thẩm Như Ngọc đang ở đây, nguyên bản Thúy Châu còn vẻ mặt cáu kỉnh, lập tức vuốt nhanh tóc mái, nũng nịu hành lễ:
"Nô tỳ gặp qua Thẩm công tử."
Đến cả nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, nhưng thật ra lại có bản lĩnh câu dẫn nam nhân. Diệp Tịch Dao đem phản ứng của Thúy Châu đặt vào trong mắt, trong lòng không khỏi cười lạnh, mà Thẩm Như Ngọc sao có thể đem một cái nha hoàn đặt vào trong mắt? Thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng chưa thưởng nàng một cái, liền cứ thế trực tiếp mang theo Thẩm Phi Yến rời đi.
Thẳng đến khi không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Như Ngọc, Thúy Châu lúc này mới từ trạng thái si ngốc ngốc phục hồi lại tinh thần, bỗng nhiên lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Tịch Dao, lớn tiếng mắng:
"Đều tại ngươi, đến chỗ nào cũng thêm cho ta phiền phức! Còn có quần áo này của ngươi sao lại làm thành ra thế này? Bách hoa yến còn chưa bắt đầu đâu, nếu trong chốc lát để cho lão gia nhìn thấy thì làm sao bây giờ? Ngươi không phải là muốn hại chết ta?"
"Ha hả~Thẩm gia tỷ tỷ có.."
"Thẩm gia tỷ tỷ? Ta phi! Cái gì mà Thẩm gia tỷ tỷ, người ta là tiểu thư Thẩm gia quốc sắc thiên hương, ôn nhu thiện lương, không có việc gì người ta đánh ngươi một cái ngốc tử làm cái gì? Còn có thế nhưng ngươi dám cùng ta tranh luận?"
Nói xong, Thúy Châu làm bộ giơ tay lên muốn đánh Diệp Tịch Dao.
Theo như trí nhớ, đây cũng không phải là lần đầu Thúy Châu đánh Diệp Tịch Dao. Chính là Thúy Châu công phu mặt ngoài làm thật tốt, nhưng sau lưng lại là là một bộ dáng khác, cho nên đến ngay cả người trong phủ đều cảm thấy nàng chiếu cố Diệp Tịch Dao không tệ.
Vì thế, lão Hầu gia cũng không thiếu khen ngợi nàng. Mọi người đều không nghĩ tới là, Thúy Châu chính là một người kiêu ngạo ương ngạnh, không đem chủ tử Diệp Tịch Dao để trong mắt.
Nhưng Diệp Tịch Dao bây giờ đã không còn là cái kia phế vật ngốc tử, mà là Diệp Tịch Dao đến từ mười năm mạt thế, làm sao có thể chịu đựng việc bị một hạ nhân nhục nhã? Lập tức ngay cả tránh cũng không tránh, còn giơ tay cản lại, tiếp theo thuận thế đấy giơ tay quăng cho Thúy Châu một cái tát!
Ba!
Nháy mắt, một tiếng giòn vang vang lên, Thúy Châu không hề phòng bị liền té ngã trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp lập tức sưng lên, máu tươi liền chảy ra theo khóe miệng.