Chương 57: Nghiệt súc, ta muốn gϊếŧ ngươi!

Ở dưới Lăng Vân đài còn ồn ào, không biết từ lúc nào đã sớm lặng ngắt như tờ!

Không ai nói chuyện, thậm chí có người ngay cả hô hấp còn không dám!

Bọn họ đang nhìn thấy gì? Phế vật, ngốc tử của Diệp gia, thế nhưng, thế nhưng..

Mà trên Lăng Vân đài, nguyên bản pháp khí đang ở trên tay của Thẩm Phi Yến cứ thế rơi trên mặt đất, linh thạch hệ hỏa lóe ra hồng quang; vốn là một Thẩm Phi Yến kiêu ngạo giờ đây lại bị Diệp Tịch Dao dẫm nát dưới chân, tóc tai bù xù giống như chó nhà có tang!

Cái gì mà thiên tài, tứ giai hệ hỏa, đệ tử Vân đỉnh sơn trang.. Lại hoàn toàn giống như một câu chuyện cười!

".. Ngươi, ngươi.." Thẩm Phi Yến bị đánh đến mộng bức, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, giương mắt nhìn về phía Diệp Tịch Đao, lại giống như trước khó có thể mà tin được!

Làm sao có thể! Nàng ta là một võ tu xích giai đỉnh kỳ! Như thế nào có thể bị phế vật ngốc tử trước mắt.. mà.. Lại, lại là ba chiêu?

Nhưng vừa rồi là như thế nào? Vì cái gì mà tốc độ của nàng lại nhanh như vậy? Hơn nữa lực lượng..

"Thẩm Phi Yến, biết hôm nay ta tới để làm gì không?"

Từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống Thẩm Phi Yến, Diệp Tịch Dao bỗng nhiên mở miệng. Nhưng trên khuôn mặt của nàng trước sau vẫn không có biến hóa, chỉ có một đôi mắt lạnh lùng sắc bén lộ ra làm người ta sợ hãi.



Vẻ mặt như vậy rốt cuộc cũng làm cho Thẩm Phi Yến cảm nhận được một tia nguy hiểm, nhưng vẫn cố nén, nói:

"Diệp Tịch Dao, ngươi cho rằng là ngươi đã thắng? Ta nói cho ngươi.."

Vừa nói chuyện, tay phải Thẩm Phi Yến vừa động, cũng không chờ nàng ta thả ra đồ vật gì ra ngoài, đã thấy thân ảnh Diệp Tịch Dao nhoáng lên một cái..

"A, không! Tay của ta! Tay của ta!"

Theo tiếng hét thảm đó, nháy mắt tay phải của Thẩm Phi Yến bị chém đứt, phần tay cụt còn lại máu chảy đầm đìa, lập tức lộ ra trước mắt mọi người!

Tê!

Cơ hồ là mọi người ở dưới đài đồng thời hút một ngụm khí.

Nhưng ngay cả liếc mắt Diệp Tịch Dao cũng không xem một cái, giống như trước bễ nghễ lạnh lùng nhìn xuống Thẩm Phi Yến, đồng thời nói tiếp:

"Hôm nay ta đến, chính là nghĩ muốn dạy cho ngươi hai từ, hối hận cùng với nợ máu phải trả bằng máu!"

Diệp Tịch Dao nói ra từng chữ một, nhất thời làm cho Thẩm Phi Yến thét chói tai ra tiếng.



"Không, ngươi không thể! Diệp Tịch Dao, ngươi không thể.."

"Không thể? A, ta đây sẽ để cho ngươi xem, đến tột cùng là có thể hay không!"

Dứt lời, dĩ nhiên Diệp Tịch Dao cũng không muốn nhiều lời cùng với Thẩm Phi Yến, lập tức đem cằm nàng ta bẻ đi, làm cho nàng ta không thể chủ động nhận thua, sau đó vung Trạm Phi lên, trước mặt mọi người lại chém đứt cánh tay của Thẩm Phi Yến!

Trước đó mấy ngày, Thẩm Phi Yến dám dùng những thủ đoạn ti tiện vô sỉ như vậy đánh gãy gân tay gân chân Hình Hải, như vậy hôm nay, nàng cũng dám ở trước mặt người Thẩm gia, tự mình chém đứt tay chân của Thẩm Phi Yến!

Nàng muốn dùng máu để giáo huấn, nói cho người cả Thẩm gia biết cái gì gọi là hối hận, cái gì gọi là nợ máu phải trả bằng máu!

Nhất thời mọi người ở dưới đài bị dọa đến không thể phản ứng. Mà lão gia tử Thẩm Huy của Thẩm gia vốn đang khí định thần nhạn, lúc này cũng "đằng" một tiếng từ vị trí đứng lên.

"Diệp nha đầu, đừng nên quá phận!" Thẩm Huy mở miệng uy hϊếp. Vừa nghe vậy, Diệp Tịch Dao cười, tiếp theo không đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, sau đó lưu loát chặt đứt hai chân của Thẩm Phi Yến, sau đó trực tiếp ném về hướng của Thẩm Huy!

"Nghiệt súc! Ta muốn gϊếŧ ngươi!"

Thẩm Huy đã gần trăm tuổi, khi nào phải chịu qua bực vũ nhục như thế này? Lập tức hét lớn một tiếng, linh áp của thanh giai sơ kỳ nháy mắt cuồn cuộn hướng về phía Diệp Tịch Dao đánh tới!

Sơ tuyển ở cổ mã, bất kỳ kẻ nào đều không được ở Lăng Vân đài quấy rối! Bỗng nhiên Thẩm Huy lại làm khó dễ, nhất thời đều làm cho mọi người ở đây đều ngây ngẩn. Đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, đã thấy Thẩm Huy tiếp cận Diệp Tịch Dao gần trong gang tấc..