Cuối cùng Hình Hải bị nâng xuống dưới.
Thẩm Phi Yến không lấy mạng của hắn, nhưng gân tay gân chân của Hình Hải đều bị chặt đứt, trên người có vô số miệng vết thương, trở thành một huyết nhân!
Máu tươi chói mắt nhiễm khắp Lăng Vân đài, cũng nhiễm đỏ cả hai mắt của người Diệp gia. Thậm chí lão Hầu gia Diệp Hồng nén xuống không được còn tiến lên bổ Thẩm Phi Yến một chưởng, kết quả lại bị sứ giả Lăng Vân điện ngăn cản.
Lăng Vân điện thống lĩnh cả đại lục Lăng Vân, đứng đầu tất cả các thế lực. Lúc này sứ giả Lăng Vân điện vừa ra, đừng nói là Diệp Hồng, cho dù là cả Lê quốc, cũng không dám ngỗ nghịch nửa phần.
Cho nên cuối cùng, lão Hầu gia Diệp Hồng chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt nhìn đám người Thẩm gia đang đắc ý dạt dào, nổi giận đùng đùng mang theo người Diệp gia rời đi.
"Đáng chết! Tiện nhân Thẩm Phi Yến kia quả thật đê tiện, dám ở trước mặt mọi người hạ độc!" Sau khi hồi phủ, Diệp Vô Trần là người đầu tiên nhảy dựng lên mắng to.
"Được rồi Vô Trần, hiện tại không phải là thời điểm nói tới cái này." Diệp Cảnh Thiên lên tiếng ngăn đứa con lại, sau đó nhìn về phía Hình Hải.
Hôm nay ở Lăng Vân đài, chẳng sợ dù là một khắc cuối cùng, Hình Hải đều không có nhận thua, xem như là bảo vệ thể diện cuối cùng của Diệp gia, là một người có tài nhưng lại..
"Độc không có việc gì, chờ thêm mấy canh giờ tự nhiên sẽ tốt lên. Miệng vết thương trên người có chút nhiều, nhưng cũng không chết người được, nhưng còn tay chân thì.. Trừ phi có ruột quả, nếu không người này xem như đã phế đi". Chu đại phu đang xem thương thế của Hình Hải nói.
Hôm nay, Chu đại phu cũng đi xem cuộc chiến, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, liền theo người Diệp gia tới đây.
Quả thật Chu đại phu cũng là có lòng hảo tâm, nhưng lời hắn nói lúc này cũng chẳng khác gì chưa nói. Phải biết rằng, ruột quả chính là thần vật, nghe nói nó chỉ sinh trưởng ở một nơi thượng cổ thần bí, có tác dụng chữa trị tứ chi một cách thần kỳ, đừng nói là Diệp gia, chính là cả đại lục Lăng Vân cũng không tìm ra được ba khối!
Thần vật bực này, đừng nói là không có, cho dù Diệp gia có, chẳng lẽ thật sự sẽ dùng để chữa trị cho Hình Hải?
Chỉ sợ đến lúc đó, cho dù phụ tử Diệp gia bỏ được, người khác cũng không bỏ được!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều lâm vào không khí bi thương. Nhưng tại lúc này, một bóng hình xinh đẹp bỗng nhiên đi vào tiền đường, đến bên cạnh Hình Hải
Phía trước ở Lăng Vân đài tỷ thí không bao lâu, Diệp Tịch Dao liền rời đi. Lúc Hình Hải bị trọng thương, Diệp Hồng không phải không nghĩ đến việc tìm cháu gái nhà mình cứu người, nhưng tưởng tượng đến thương thế của Hình Hải, cho dù cháu gái đến đây, cũng không làm được gì, liền cũng không hé răng.
Nhưng trước mắt nhìn tư thế của Diệp Tịch Dao.. Trong phút chốc, mắt lão Hầu gia Diệp Hồng liền sáng lên:
"Dao nhi, chẳng lẽ là, chẳng lẽ là.. Ngươi có biện pháp?"
"Không nhất định, nhưng có thể thử một lần."
Nguyên lai, ngay từ lúc Diệp Tịch Dao nhìn đến Thẩm Phi Yến cắt đứt gân tay của Hình Hải, liền lập tức đứng dậy hồi phủ chuẩn bị một tuyến ruột dê. Nhưng thời gian quá ngắn, Diệp Tịch Dao cũng chỉ có thể qua loa mà chuẩn bị một ít.
Cho nên lúc này Diệp Tịch Dao cũng không có đem chuyện nói rõ, lúc sau không nói hai lời, trước tiên dùng ngân châm gây tê cho cánh tay Hình Hải, dĩ nhiên cũng cẩn thận xem xét gân tay bị đứt ra của Hình Hải, sau đó bắt đầu khâu lại!
Trong khoảnh khắc, một tiền đường to như vậy lại lặng ngắt như tờ. Mọi người trợn tròn ánh mắt, chỉ thấy hai tay Diệp Tịch Dao giống như cánh bướm, bay lên xuống giống như đang múa.
Tất cả mọi người đều bị mê hoặc. Không biết qua bao lâu, Diệp Tịch Dao mới nhẹ nhàng thở ra, lau chùi mồ hôi trên trán, nói:
"Tốt lắm."
Diệp Tịch Dao ra tay, làm cho mọi người phải trợn mắt há mồm. Mà Chu đại phu lần trước bị vả mặt, lúc này cũng học thông minh, thậm chí cho dù nghẹn một bụng, muốn đi hỏi rõ Diệp Tịch Dao. Nhưng hiển nhiên trước mắt không phải thời điểm để đàm đạo y thuật, cho nên sau khi đem Hình Hải về phòng tĩnh dưỡng, không đợi Diệp Hồng nhiều lời, Diệp Tịch Dao liền nói thẳng:
"Ông nội, Nhị thúc, còn có các vị hiện tại cứ yên tâm, ta nhất định phải làm cho Thẩm gia nợ máu trả bằng máu!"