Chương 5: Trên mông có nốt ruồi đen

Từ trước đến nay, Thẩm Phi Yến tự xưng là thông minh, nhưng giờ đây lại hoàn toàn luống cuống.

Nhưng thật ra Tuyên vương Mặc Cẩm Ly hơi híp ánh mắt, đầu tiên là mắt nhìn Thẩm Phi Yến đang ngồi xổm trên mặt đất, lại nhìn tiếp Diệp Tịch Dao với khuôn mặt đã sưng thành đầu heo và một thân vết thương rợn người, tiếp theo chính tay đem cẩm bào trên người cởi xuống, sau đó tiến lên phủ cẩm bào lên người Thẩm Phi Yến, đồng thời mở miệng nói:

"Tịch Dao muội muội, làm sao lại ham chơi ở chỗ này? Bách hoa yến lập tức sắp bắt đầu rồi, vẫn là nhanh đi chuẩn bị một chút đi, không cần càn quấy."

Bộ dáng Mặc Cẩm Ly làm vô cùng tốt, thanh âm khinh thường mà nhìn sang bên cạnh Diệp Tịch Dao, sau đó nâng tay với tùy tùng phía sau, ra vẻ phải trực tiếp cất bước đi qua Thẩm Phi Yến.

Thẩm Phi Yến nôn nóng không được, giờ đây tức khắc trong lòng vui vẻ. Chỉ có Diệp Tịch Dao bên cạnh hai mắt phát ra lạnh lùng.

Bởi vì Diệp Tịch Dao biết, nam nhân trước mắt này căn bản không phải thật sự nhận ra chính nàng, mà mặc kệ trước mắt là ai ngồi xổm nơi đó, hắn đều sẽ "chỉ ra và xác nhận" người kia chính là nàng!

Dù sao, cùng chính nàng so sánh với, cái nữ nhân ngồi xổm trên mặt đất mới càng thêm bẽ mặt, thanh danh bị hủy. Cho nên nàng ta phải là "Diệp Tịch Dao", như vậy hắn mới có thể danh chính ngôn thuận mà từ hôn nàng!

A~tốt cho một chiêu đổi trắng thay đen.

Xem ra, vì từ hôn, nam nhân này đều không tiếc cái giá phải trả!

Nghĩ đến đây, Diệp Tịch Dao không khỏi cười lạnh trong lòng, lập tức trực tiếp đi qua, một phen nhéo Thẩm Phi Yến, liền bắt đầu lớn tiếng kêu lên:

"Ô ô.. Tuyên vương ca ca là của ta, Thẩm gia tỷ tỷ tránh ra, Thẩm gia tỷ tỷ tránh ra.."

Diệp Tịch Dao hô lên một cách tê tâm phế liệt. Mà lúc này vừa nghe bốn chữ "Thẩm gia tỷ tỷ", nguyên bản mọi người còn xem náo nhiệt, nhất thời ngây ngẩn cả người.



Phải biết rằng ở kinh thành mà phóng tầm mắt nhìn, có thể bị xưng là Thẩm gia tỷ tỷ, chỉ có hai người: Một người là Đại tiểu thư của Thẩm gia – Thẩm Phi Yến, người khác là Nhị tiểu thư của Thẩm gia – Thẩm Vân Song.

Đặc biệt là Thẩm Phi Yến, dung mạo chẳng những xinh đẹp, tao nhã xuất trần, lại là một thiên tài với thiên phú tứ giai; về phần Thẩm Vân Song, tuy rằng không bằng tỷ tỷ của mình là Thẩm Phi Yến, nhưng cũng là một mỹ nhân xinh đẹp, chính là không biết nữ nhân trước mắt này rốt cuộc là vị nào của Thẩm gia..

Cho nên trong lúc nhất thời, mọi người đều phát ra tính tò mò bát quái, nháy mắt mọi người đều đem tầm mắt nhìn xuống Thẩm Phi Yến đã được Mặc Cẩm Ly nâng dậy, thẳng cho đến khi xém đem Thẩm Phi Yến tức đến hộc máu!

Nhưng mà Thẩm Phi Yến lại không dám nói lời nào, lại càng không dám phản bác, chỉ có thể gắt gao nắm lấy cẩm bào trên người, bước nhanh đi ra ngoài. Nhưng Diệp Tịch Dao sao có thể để cho nàng ta được như ý, trên tay dùng sức kéo một cái, nháy mắt chỉ nghe một tiếng "soạt", cẩm bào nhất thời bị xé thành hai đoạn!

Lập tức cái mông trơn bóng của Thẩm Phi Yến lộ ra trước mắt mọi người!

"Di, Thẩm gia tỷ tỷ trên mông có nốt ruồi đen, ha hả.."

Trong chốc lát lại khóc, trong chốc lát lại cười, vậy mà Diệp Tịch Dao đã đem vai diễn tiểu thư ngốc này diễn đến hoàn hảo. Mọi người ở đây, chỉ cần trường ánh mắt, tự nhiên có thể nhìn ra đây là ai, tiếp theo lại nhìn theo phương hướng, quả nhiên chỉ thấy cái mông trơn bóng, có một nốt ruồi!

Nhưng lại là màu hồng!

Một trận tĩnh lặng, tiếp theo sau đó lại là một trận tiếng cười đùa lại lớn hơn nữa. Chỉ có Mặc Cẩm Ly trước mặt mọi người, vẻ mặt đen hắc nhìn Diệp Tịch Dao liếc mắt một cái, sau đó xoay người liền đi.

Ở đây đều là con cháu danh môn, trước mắt nhìn Mặc Cẩm Ly đi rồi, nhất thời trong lòng cũng hiểu được một ít. Lập tức thu liễm lại tiếng cười, tiếp theo đó là Thẩm Như Ngọc vẫn luôn thờ ơ bước lên, cởi ra áo khoác choàng lên người Thẩm Phi Yến, sau đó mặt trầm như nước nói:

"Được rồi, mọi người tan đi. Người tới mang hai vị cô nương này đi xuống tắm rửa sạch một chút, thuận tiện mời một vị ngự y cho vị cô nương này xem miệng vết thương một chút."