Chương 46: Ta không phải tới để cứu người!

Từ lúc ánh mắt đầu tiên nhìn đến Diệp Tịch Dao, tên Lý công tử liền nổi lên tâm tư với nàng. Tuy rằng có sa mỏng che mặt, nhìn không rõ diện mạo, nhưng dáng người yểu điệu, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng cùng với khí chất lạnh băng này, quả thực có thể nói là cực phẩm. Còn cái gì mà tỷ muội Thẩm gia, cùng so sánh với nàng quả thật là một trời một vực!

Đáng tiếc nữ nhân này thật sự vô cùng khó đối phó, bất quá cuối cùng không phải là rơi vào trong tay của hắn?

Nghĩ như vậy, tên Lý công tử kia càng phát ra đắc ý, cùng với điệu bộ đáng khinh mà liếc mắt ngắm nhìn Diệp Tịch một cái. Thấy như vậy, đôi mắt Diệp Tịch Dao liền động, khóe môi gợi lên:

"Cứu người? A.. Con mắt nào của ngươi nhìn thấy bổn tiểu thư muốn cứu người? Chỉ là một tên nô tài mà thôi, một viên thuốc của bổn tiểu thư đây, có thể đổi về một trăm cái như vậy!"

Tối hôm qua ở quỷ thị bị vả mặt ở trước mặt mọi người, lúc này nghe tới Diệp Tịch Dao nhắc tới vấn đề này, sắc mặt của tên Lý công tử liền thay đổi. Nhưng tại đây, lại nghe Thẩm Vân Song nói:

"Diệp Tịch Dao, ngươi không cần mạnh miệng. Ngươi tới đây không phải cứu tiện nhân này, vậy ngươi chạy đến đây là gì? Bất quá, nếu hôm nay ngươi đã đến đây, nghĩ cũng đừng nghĩ muốn chạy! Người tới, lên cho ta! Nhớ kỹ phải bắt sống, ta muốn cho nàng sống không bằng chết, như vậy mới có thể giải mối hận trong lòng của ta!"

Thẩm Vân Song ra lệnh một tiếng, mọi người liền cầm pháp khí xông lên. Tuy rằng chỉ là vài tên tiểu lâu la xích giai sơ kỳ, pháp khí cũng đều là phẩm cấp thấp nhất, nhưng trong nháy mắt linh lực cùng kích phát một lúc, vẫn giống như cuồng phong, tỏa ra linh áp mà tới!

Diệp Tịch Dao vẫn như trước không một chút sợ hãi, cuồng phong tỏa ra vừa mới chạm vào ống tay áo của nàng, lúc này Diệp Tịch Dao mới chậm rãi đem Trạm Phi ra.

Một cổ kiếm đen như mực, phong cách thì cổ xưa không một chút ánh sáng. Đầu tiên Thâm Vân Song liền sửng sốt, sau đó lập tức cười ha ha:

"Ha ha ha, Diệp Tịch Dao, ngươi quả nhiên là một phế vật không có linh mạch! Như thế nào? Không dùng được pháp khí, nên đem ra một cây chủy thủ?"

Theo tiếng cười của Thẩm Vân Song, đám tiểu lâu la trong viện cũng bắt đầu cười nhạo lên. Diệp Tịch Dao không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng câu khóe môi lên, đồng thời đôi mắt phượng càng trở nên thâm thúy, nói:

"Gϊếŧ một đám cẩu mà thôi, dùng nó là đủ rồi."



Dứt lời, nháy mắt thân hình Diệp Tịch Dao chợt lóe, nhằm về phía tên tiểu lâu la cách mình gần nhất, trong khoảnh khắc, một màn máu tươi liền diễn ra, cùng với ánh nắng đỏ của buổi chiều, chói mắt mà yêu dị!

Tất cả mọi người trong viện đều ngây ngẩn cả người. Thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết bọn họ còn không nghe được, đợi một màn máu tươi kết thúc, dĩ nhiên mấy tên tiểu lâu la cũng đã té ngã trên mặt đất, triệt để đều chết hết!

Hơn nữa, trên người của họ đều là vết thương, sắc mặt tái nhợt, tử trạng thảm vô cùng. Chỉ có một chút máu đỏ tươi là nhiễm vạt áo, thật giống như có cái gì đó hút hết máu của bọn họ!

Tất cả mọi người đều chấn động. Tay Diệp Tịch Dao sờ sờ Trạm Phi, vừa lòng nhìn vết máu cuối cùng biến mất, đồng thời còn cảm thụ được rõ ràng nó giống như là hưng phấn mà rống lên!

"Không vội, hôm nay sẽ cho ngươi ăn no." Diệp Tịch Dao thấp giọng nỉ non. Tiếp theo giống như là đang đáp lại nàng, thân kiếm liền chấn động, âm thanh vù vù nổi lên.

Diệp Tịch Dao vừa lòng mỉm cười, tiếp theo ở giữa ánh chiều giống như máu, Diệp Tịch Dao hóa thành một mạt quỷ mị, từ trong tử viện đi qua, nơi nào đi qua nơi đó tràn đầy máu tươi, sau đó trong nháy mắt chỉ còn lại hai người Lý công tử cùng với Thẩm Vân Song!

Lúc này hai người đã sớm bị Diệp Tịch Dao dọa sợ. Mặt Thẩm Vân Song không còn một chút máu, sau một lúc lâu, mới run giọng nói:

"Sao, như thế nào.. Như thế nào lại có thể? Ngươi.. Ngươi.."

Giờ khắc này, Thẩm Vân Song rốt cuộc cũng biết sợ hãi. Diệp Tịch Dao bễ nghễ nhìn nàng ta, lập tức câu môi cười:

"Ta nói, ta không phải tới để cứu người!"

Dứt lời, Diệp Tịch Dao hóa thân quỷ mị, nhằm về phía Thẩm Vân Song.. Nhưng ngay tại lúc này, chỉ nghe một tiếng nổ, nháy mắt trong viện tràn ngập sương khói, đợi sương mù tản đi, Lý công tử cùng Thẩm Vân Song đã biến mất vô tung vô ảnh!