"Đây là âm thanh gì? Như thế nào lại vang như vậy?" Trong quỷ thị, một người đi đường nhưng dưới chân không khỏi dừng lại một chút, nói.
"Ai biết.. Được rồi, đi nhanh đi, nếu không nhanh lên, trong chốc lát đồ vật lại bị người khác mua mất."
"Đúng đúng, chúng ta đi mau." Dứt lời, hai người đi đường bước nhanh rời đi.
Quỷ thị lại quay về trạng thái huyên náo. Mà trong phòng lúc này lại là một mảnh yên tĩnh, trên đất là một đống hỗn độn.
Linh lực tiêu hao quá độ làm cho cả thân mình Diệp Tịch Dao mềm nhũn, có thể té lăn trên mặt đất bất cứ lúc nào, nháy mắt Lạc Cửu Thiên ở một bên duỗi cánh tay ra, liền đem nàng ôm vào trong ngực.
"Buông tay, ta không có chuyện gì." Diệp Tịch Dao nhíu mày, thấp giọng nói. Theo sau lại thân thủ đẩy nam nhân nhìn có vẻ đơn bạc, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện bờ ngực của nam nhân này vô cùng dày rộng và ấm áp.
"Ha hả, biết không? Nữ nhân vừa sinh ra tuy thiên tư đã hơn so với nam nhân, nhưng cũng phải có lúc dựa vào người khác một chút." Lạc Cửu Thiên cười mở miệng, dán ở bên tai của Diệp Tịch Dao mà nói. Âm thanh trầm thấp, yêu dị mê người, Diệp Tịch Dao theo phản xạ hướng đầu ở một bên, nhưng lại không có kiên trì đẩy hắn ra.
Mà vị lão nhân kia, lúc này lại ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn thấy những mảnh nhỏ của pháp khí trên mặt đất, giống như là bị ma nhập!
"Đây chính là cực phẩm pháp khí mà sư tổ lưu lại, như thế nào lại.. Như thế nào lại.."
"Ta thắng!"
Bỗng nhiên Diệp Tịch Dao mở miệng, đánh gãy lời nói tự thì thào của lão nhân. Nháy mắt lão nhân ngẩn ra, lúc này mới mạnh mẽ hồi phục lại tinh thần, hé ra khuôn mặt già nua trướng lên đến đỏ bừng!
Cho ngươi mạnh miệng! Cho ngươi mạnh miệng! Không phải chỉ là mấy cái pháp khí thôi sao, thống khoái cho đi là được rồi, thế nào lại cần cái mặt mũi gì đó, bây giờ thì tốt lắm..
Giờ khắc nào, lão nhân hận không thể đưa tay lên hướng chính mặt mình mà đánh. Tưởng tượng đến việc phải đem tất cả pháp khí đều bồi đi ra ngoài, nhất thời lão nhân hối hận đến ruột đều xanh!
Đem phản ứng của đối phương xem trong mắt, Diệp Tịch Dao cũng lười nhiều lời vô nghĩa, đợi thoáng khôi phục lại khí lực, liền đẩy Lạc Cửu Thiên ra, sau đó tiến lại bàn đem hộp gỗ khép lại, ôm vào trong ngực.
Thấy tình hình như vậy, vốn lão nhân đang hối hận nhất thời trợn tròn ánh mắt, kêu lên:
"Cái này không tính! Cái này không nằm trong đánh cược!" Chê cười, hai kiện cực phẩm đã mất một cái, giờ đây vô luận như thế nào, một cái còn lại cũng không thể bị mất đi.
"Nếu đã dám cược thì phải dám nhận thua! Còn nữa, lão nhân gia phía trước cũng không có nói, trong cuộc đánh cược không có pháp khí này ở bên trong!"
"Ngươi.." Lời nói mà mình vừa mới nói thế nhưng lại bị trả về, lão nhân hoàn toàn bị đánh đến cả mặt đều sưng, lại một câu cũng không thể nói nên lời.
Trong phòng có rất nhiều pháp khí, Diệp Tịch Dao chỉ có một người thì không thể đem hết đi được. Cũng may có Lạc Cửu Thiên ở đây, cho nên không đợi nàng nhiều lời, hắn đã phân phó cho Lệ Thừa, mà Lệ Thừa vừa mới đi, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh nói chuyện của nữ nhân.
"Tới rồi Lý công tử, chính là nơi này. Lý công tử đừng nhìn địa phương này nhỏ như vậy, kỳ thật còn huyền cơ khác, nếu không hỏi thăm qua, người bình thường căn bản là tìm không thấy.. Di? Như thế nào ại không có ai?"
Âm thanh kia có chút quen thuộc, Diệp Tịch Dao hơi hơi sửng sốt, lập tức lộ ra một mạt cười lạnh.
Thật sự là oa gia ngõ hẹp, người Thẩm gia thật đúng là không ở yên được một chỗ!
Trong lòng Diệp Tịch Dao nghĩ thế, nhưng cũng không có tính toán né tránh. Tiếp theo qua một lát công phu, của phòng liền bị đẩy ra, một bóng hình xinh đẹp cứ thế đi vào.
Quả nhiên là nàng ta, Thẩm Vân Song!
Mà lúc này Thẩm Vân Song đi vào trong phòng, cũng hết sức sửng sốt, lập tức nhìn về phía hai người đứng ở trong gian phòng, hết sức chói mắt..
Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, làm cho Thẩm Vân Song thất thần một lát. Nhất là khi nhìn đến Lạc Cửu Thiên, tâm của Thẩm Vân Song liền động đậy, đợi nhìn đến Diệp Tịch Dao, thế nhưng Thẩm Vân Song không khỏi nhíu mày..
Di, nữ nhân này, như thế nào nhìn có chút quen mắt a?