Biết bản thân có linh căn, Diệp Tịch Dao nghĩ muốn tu luyện ngay lập tức, nhưng thương thế vẫn chưa lành, hết thảy tu luyện đều là uổng phí. Chính là phương thức mà Chu đại phu lưu lại quá vô dụng, cuối cùng Diệp Tịch Dao phải tự mình kê một phương thuốc, điều dưỡng thân thể.
Khi Thúy Châu cầm lấy phương thuốc thì vô cùng khó hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều một câu, chỉ phải ngoan ngoãn nghe theo. Kết quả không tới ba ngày, nội thương của Diệp Tịch Dao liền tốt hơn phân nửa!
Thúy Châu xem ở trong mắt, kinh ngạc trong lòng. Thậm chí bất tri bất giác, sự sợ hãi đối với Diệp Tịch Dao lúc ban đầu, chậm rãi biến thành khâm phục cùng ngưỡng mộ, thái độ cũng theo đó mà ngày càng cung kính.
Hết thảy đều thuận buồm xuôi gió, nhưng vào giờ ngọ hôm sau, Diệp Tịch Dao vừa mới uống xong dược, Thúy Châu liền hoang mang rối loạn từ bên ngoài chạy vào, thở hổn hển nói:
"Có chuyện không may xảy ra rồi, nô tỳ vừa mới nghe nói, tiểu thiếu gia bị người đánh!"
"Trần Trần bị đánh?" Diệp Tịch Dao cả kinh, lập tức liền truy vấn.
"Đúng vậy, vừa rồi nô tỳ đi qua tiền viện, chợt nghe có tiếng nói chuyện ồn ào, nô tỳ liền đi qua hỏi một chút, nên mới biết tiểu thiếu gia gặp chuyện không may. Người ở tiền đường có nói, nghe nói tiểu thiếu gia vẫn là bị người nâng trở về.."
"Là ai làm?"
"Không rõ ràng lắm, nghe nói tiểu thiếu gia là một người đi ra ngoài, cho nên cũng không biết ai là người đã động thủ, bất quá mọi người đều nói, khẳng định là người Thẩm gia làm!"
Thúy Châu nói như chém đinh chặt sắt. Mà vừa nghe là do người Thẩm gia làm, nháy mắt Diệp Tịch Dao nhíu mày lại, lập tức đứng dậy thay quần áo, liền đi thẳng đến tiền đường. Đồng thời dọc đường đi Thúy Châu cũng đem chân tướng sự tình, từ đầu đến cuối đều nói ra.
Nguyên lai, đêm đó khi biết Diệp Tịch Dao bị đánh bởi tỷ muội Thẩm gia, Diệp Vô Trần liền phẫn nộ, sáng hôm sau liền vọt tới Thẩm gia để đòi công đạo. Thẩm gia trước mắt không thể trực tiếp đối đầu với Diệp gia, liền âm thầm sử dụng kế, trước tiên là đem Diệp Vô Trần lừa ra khỏi phủ, sau đó liền đem người đánh thành trọng thương.
Nếu không phải có người hảo tâm đi ngang qua, nhận ra thân phận của Diệp Vô Trần, mang về đây. Phỏng chừng mạng của Diệp Vô Trần hôm nay cứ như thế ném đi!
Nghe đến đó, Diệp Tịch Dao cũng bắt đầu nổi lên lửa giận. Phải biết rằng, buổi tối ngày đó, mặc dù nàng cố ý châm ngoài Diệp Vô Trần thay nàng xuất đầu, có lẽ Diệp Vô Trần bất đồng, Thẩm gia tất nhiên sẽ có điều cố kỵ. Lại không thể nào nghĩ tới, thế nhưng Thẩm gia lại âm thầm tính kế, sử dụng thủ đoạn đê tiện đến cực điểm như vậy.
Trong thời gian nói chuyện, chủ tớ hai người dĩ nhiên đã đi tới tiền viện bên này.
Lúc này trong viện đứng đầy người, trong tiền đường, Diệp Vô Trần đang nhắm chặt hai mắt, mặt không một chút máu nằm ở một bên nhuyễn tháp, trên người cẩm y trường màu xanh da trời loang lổ vết máu, chỉ liếc mắt một cái đã biết là vết thương không hề nhẹ.
Lão Hầu gia Diệp Hồng cùng nhị thiếu gia Diệp Cảnh Thiên đang đứng vây bên người hắn, trên mặt còn mang theo một mạt ngưng trọng cùng phẫn nộ. Mà Chu đại phu cấp Diệp Vô Trần bắt mạch, chờ một lúc sau, mới thu hồi tay, nói:
"Hầu gia, lục phủ của tiểu thiếu gia đều bị tổn thương, cũng may là được mang về kịp lúc, nếu chậm môt bước, hậu quả đúng thật là không thể chịu nổi. Tuy là mạng đã được cứu về, nhưng.."
"Cứ nói đừng ngại." Trong lòng Diệp Hồng biết là không tốt, nhưng vẫn cố nén truy vấn nói.
"Ai, vậy tại hạ nói thẳng vậy.. Nửa năm trước thì trên người tiểu thiếu gia vốn đã có vết thương cũ, lần này tiếp tục gặp nạn, chỉ sợ vẫn còn sống thì người này cũng.."
Hai chữ "phế đi" này, cuối cùng Chu đại cũng vẫn không nói ra, nhưng làm sao Diệp Hồng có thể nghe không hiểu ý tứ trong đó? Lập tức thân thể nhoáng lên một cái, trước mắt tối sầm, liền có thể té ngã trên mặt đất, mà đúng lúc nào, một bóng hình xinh đẹp thoảng qua, nháy mắt liền đỡ được thân mình của hắn.