Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngốc Nữ Nghịch Thiên: Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 110: Ta sẽ cho ngươi sống, mà còn phải sống cho thật tốt!

« Chương Trước
Bạch Thủy Tiên không ngờ rằng Diệp Tịch Dao lại máu lạnh như thế, lập tức cả người liền sững sờ.

Mà Diệp Tịch Dao cảm thấy Bạch Thủy Tiên trước mặt vô cùng buồn cười, đừng nói là một đứa trẻ chưa có nhận thức, cho dù đổi thành là Quốc chủ của Lê quốc, nàng cũng sẽ không thèm nhìn nhiều hơn một cái!

Diệp Tịch Dao cũng lười cùng nàng ta vô nghĩa, lập tức vung tay lên, tất cả Thiết Giáp binh vọt tới.

Tuy rằng bản lĩnh hạ độc của Bạch Thủy Tiên vô cùng cao, nhưng cũng chỉ mới là linh tu chanh giai. Thấy tình hình như vậy, nhất thời Bạch Thủy Tiên liền biến sắc, trong tay càng ra sức bóp lấy cổ của nam hài kia, đồng thời rốt cuộc cũng không nhịn được mà kêu lớn:

"Tiện nhân! Còn không mau ngừng tay? Ngươi biết ta là ai không? Nói cho ngươi biết, sư phụ ta và Trang chủ Vân Đỉnh sơn trang, nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của ta, sư phụ của ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Lời nói này, lúc trước bọn người áo xanh kia cũng từng nói rồi. Đáng tiếc bọn họ đều đã chết!"

"Cái, cái gì?"

Đám người áo xanh kia, tuy rằng không phải là cường giả cao nhất của Vân Đỉnh sơn trang, nhưng người cầm đầu là Vương Thống Lĩnh, lại chính là một trong những tứ đại hộ pháp của Vân Đỉnh sơn trang, phóng tầm mắt khắp Vân Đỉnh sơn trang, có thể nói là một đại nhân vật. Lần này đi tới đây, nàng ta phải khuyên can mãi, sư phụ mới dàn xếp hắn đi theo để bảo hộ chính mình tiến tới Lê quốc.

Cho nên, mặc dù vừa nãy cũng dự đoán được đại khái là chuyện gì xảy ra, nhưng Bạch Thủy Tiên cũng không ngờ tới là tất cả bọn họ đều đã chết! Chỉ bằng đám binh tôm tướng tép trước mắt lại có thể.. Từ từ! Binh tôm tướng tép?

Từ nãy tới giờ luôn nhìn chằm chằm vào Diệp Tịch Dao, đến bây giờ, Bạch Thủy Tiên mới thấy rõ bộ dáng của Thiết Giáp binh đằng sau. Nhưng khi thấy rõ, Bạch Thủy Tiên liền đứng không vững!

"Thiết.. Thiết Giáp binh? Không.. Không có khả năng! Bọn họ chẳng phải là đã sớm bị độc chết bởi Dịch Thi Tán rồi sao? Làm sao lại có thể.. Không, tuyệt đối không có khả năng này!"

Lúc này đây, Bạch Thủy Tiên đã quên hoàn toàn việc đám người áo xanh bị gϊếŧ, mà giờ đây lại đem hết tất cả lực chú ý đặt trên người của Thiết Giáp binh.

Phải biết rằng, Dịch Thi Tán chính là độc môn bí dược của Vân Đỉnh sơn Trang, không hề truyền ra ngoài. Là từ một thế hệ trang chủ Từ Hạc lúc trước của Vân Đỉnh sơn trang vô ý mà chế ra, nhưng quan trọng hơn hết, năm đó, trước khi chết Từ Hạc cũng không tìm được phương pháp giải độc.



Kịch độc khó giải, chỉ với một lượng nhỏ cũng đủ để phá hủy một quốc gia! Đây chính là ý nghĩa của cái tên Dịch Thi Tán.

Nhưng trước mắt là chuyện gì xảy ra? Thiết Giáp binh làm sao có thể còn sống? Này..

Cả người Bạch Thủy Tiên đều lâm vào mộng bức, gương mặt cao ngạo giờ đây lại giống như là nhìn thấy quỷ. Lúc này, Diệp Tịch Dao lật tay áo, một cây ngân châm liền xuất hiện, chuẩn xác đâm vào cổ tay của Bạch Thủy Tiên.

"A.."

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, theo phản xạ Bạch Thủy Tiên buông nam hài trong tay ra, Thiết Giáp binh xung quanh nhân cơ hội này liền tiến lên, đem nàng ta kiềm lại một cách gắt gao!

Mà thẳng đến bây giờ, Bạch Thủy Tiên mới phục hồi tinh thần lại, lập tức giống như nổi điên, hét lớn:

"Tiện nhân! Nếu ngươi dám động vào ta, nhất định sư phụ sẽ vì ta mà báo thù! Ngươi không thể gϊếŧ ta, không thể gϊếŧ ta!"

"Ngươi không muốn chết?" Vừa muốn xoay người, Diệp Tịch Dao nghe vậy liền dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Thủy Tiên hiện giờ giống như một kẻ điên.

Bạch Thủy Tiên bị hỏi đến sửng sốt, tiếp theo không đợi nàng ta phục hồi tinh thần lại, chỉ nghe Diệp Tịch Dao mở miệng nói:

"Tốt, ngươi đã không muốn chết, ta đây sẽ không để ngươi phải chết! Ta sẽ làm cho ngươi sống cho thật tốt, thật tốt~! Người tới, mang đi!"

Đúng vậy, phải sống cho thật tốt.. Sẽ khiến cho nàng ta phải hận vì sao không được sớm chết~!

Nghĩ đến đây, đáy mắt Diệp Tịch Dao ẩn ẩn hiện lên một mạt tàn nhẫn khát máu. Nhưng ngay tại lúc này, một cỗ đau đớn không áp chế được mà lan ra khắp thẩn thể của nàng..
« Chương Trước