Chương 104: Gϊếŧ, không chừa lại một ai! (3)

Thẳng tới lúc này, Diệp gia mới biết được, người áo xanh dĩ nhiên lại là người của Vân Đỉnh sơn trang, nhưng như thế vẫn không có người lùi bước về phía sau.

Chỉ có Diệp Tịch Dao là ánh mắt tối xuống, một mạt lệ khí chết chóc xẹt nơi đáy mắt..

"Vật nhỏ, cần hỗ trợ không?"

Âm thanh kia như có như không, lại vô cùng quen thuộc. Diệp Tịch Dao mạnh mẽ ngẩng đầu lên, lại phát hiện mọi người xung quanh không có phản ứng gì!

Đây là.. Truyền âm ngàn dặm?

Trong lòng Diệp Tịch Dao liền giật mình, nhưng nghĩ tới bản lĩnh của người nọ, cũng không thấy kỳ lạ lắm. Lập tức vẻ mặt thu liễm lại, không lên tiếng mà chỉ lắc lắc đầu.

Dù sao, nàng cũng không có bản lĩnh có thể truyền âm ngàn dặm, chỉ có thể dùng biện pháp này đáp lại hắn. Dù sao khẳng định ma đầu họ Lạc kia chắc chắn ẩn núp ở nơi nào đó gần đây, tự nhiên cũng sẽ đem hành động nhỏ này của nàng xem được hết.

Quả nhiên, tiếp theo Diệp Tịch Dao liền nghe được một tiếng cười dễ nghe.

Diệp Tịch Dao cũng không hề để ý chuyện này nữa. Mà mắt nhìn Diệp Tịch Dao vẫn không có phản ứng gì, còn lắc lắc đầu, người áo xanh bị Diệp Vô Trần mắng vừa chuẩn bị động thủ, nhất thời lại tiếp tục cợt nhả.

"Ai yêu, ngươi đây là ý gì vậy hả? Lắc đầu cái gì chứ, không phải là.."

"Người chủ mưu hạ độc Thiết Giáp doanh, hiện tại đang ở nơi nào?" Đem ánh mắt chuyển tới trên người của tên áo xanh, Diệp Tịch Dao hỏi lại.

Đám người áo xanh này, rõ ràng chỉ là tay chân của Vân Đỉnh sơn trang, nhưng lại có thể xuất ra kịch độc quỷ dị như vậy, hiển nhiên là địa vị rất cao.

Mà vừa nghe lời này, tên áo xanh đáng kinh tởm kia quả nhiên ngẩn ra, lập tức cười hì hì, trực tiếp bước tới trước người Diệp Tịch Dao, nói:

"Muốn biết, người liền cầu đại gia ta đây. Chỉ cần ngươi.."



"Phốc!"

Âm thanh của người áo xanh đang văng vẳng bên tai, lại nháy mắt im bặt!

Tiếng gϊếŧ chóc vang lên sau tai, chỉ thấy một mảnh máu tươi, một cái đầu người cứ như thế từ trên cổ của tên áo xanh rơi xuống mặt đất. Sau đó lăn lốc.. Lăn được vài vòng, rốt cuộc cũng ngừng lại.

Màu đỏ tươi tràn ngập hai mắt của mọi người. Mà cái đầu kia rơi xuống đất, trên đầu kia còn thấy rõ máu tươi, nhưng vẫn có thể nhìn được tươi cười da^ʍ tà đáng khinh kia, thậm chí còn chưa kịp lộ ra kinh ngạc cùng sợ hãi!

Tiếp theo, chờ một mạch hồi lâu, một thân thể vẫn còn đứng thẳng, mới giống như lẽ tự nhiên mà "rầm" ngã xuống mặt đất!

Gió, nhẹ nhàng thổi qua, xung quang cũng đã sớm lâm vào tĩnh mịch!

Mà cô nương áo trắng kia, tay cầm một đoản kiếm cổ quá, nhìn chăm chú máu tươi trên đoản kiếm từ từ biến mất vào trong không trung, sau đó mới nhíu mi lại, bễ nghễ liếc nhìn thi thể của người áo xanh, lạnh lùng nói:

" Nếu không muốn nói, vậy thì không cần phải nói! "

Dứt lời, Diệp Tịch Dao lại ngẩng đầu lên, lúc này đám người áo xanh mới phục hồi tinh thần lại. Con ngươi tên cầm đầu áo xanh hơi co rụt lại, đầu tiên là liếc nhìn đồng bọn của mình, tiếp theo lại giương mắt nhìn về phía Diệp Tịch Dao, cười tà nói:

" Đại tiểu thư của Diệp gia? Ha hả.. Nghe nói là một phế vật, thế nhưng không nghĩ rằng, phế vật có đôi khi sẽ mang tới mất ngờ cho người khác! Thú vị, thật là thú vị! "

" Mới chỉ cái này đã cảm thấy thú vị? A.. Tiếp theo lại càng thú vị hơn! "

Nói tới đây, ánh mắt Diệp Tịch Dao thản nhiên đảo qua đám người áo xanh, đồng thời đáy mắt hiện lên lệ khí cuồng bạo khát máu, còn có cả ý cười mị hoặc chúng sinh..

Mà ngay tại lúc mọi người đang khϊếp sợ trước bức tranh tuyệt sắc trước mắt, chỉ thấy nàng nhấp nháy đôi môi đỏ thắm, mở miệng nói:

" Gϊếŧ, không chừa lại một ai!"