Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngốc Nữ Nghịch Thiên: Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 10: Lão Hầu gia phẫn nộ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vào đêm, hậu đường trong phủ Định Quốc hầu đèn đuốc sáng trưng.

Bỗng nhiên "ba" một tiếng, âm thanh đập bàn vang lên, vẻ mặt lão Hầu gia ngồi phía trên chủ vị vô cùng giận dữ, chỉ vào Thúy Châu lớn tiếng quát:

"Còn không mau nói cho ta, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy? Làm thế nào trên người Dao nhi lại có vết thương! Nói!

Nhân khẩu trong phủ Định Quốc hầu từ trước đến nay vô cùng đơn bạc, chỉ có lão Hầu gia cũng chính là Diệp Hồng, con trai thứ hai là Diệp Cảnh Thiên, cháu trai là Diệp Vô Trần cùng với cháu gái là Diệp Tịch Dao. Đặc biệt là cháu gái Diệp Tịch Dao, bởi vì trời sinh ra đã ngu đần, cho nên luôn được Diệp Hồng đặt ở trong mắt, thậm chí ngay cả cháu trai duy nhất là Diệp Vô Trần, so ra cũng kém nàng.

Vậy mà hôm nay, rõ ràng thời điểm ra khỏi nhà còn tốt, vậy mà khi tới hoàng cung một lát, thế nhưng kết quả lại là mình đầy vết thương, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, thế nhưng bị đánh đến sưng đỏ như vậy, điều này làm sao mà ông nội như hắn có thể chịu được?

Cho nên lập tức Diệp Hông cũng không quản cái gì mà bách hoa yến, trực tiếp ra cung hồi phủ, trước tìm người xem vết thương cho Diệp Tịch Dao, kết quả nhưng vừa thấy, Diệp Hồng tức giận đến mức mắt đều đỏ!

Cả người đều bị thương do roi đánh, xương sườn gãy hai cái, thậm chí ngay cả nội tạng đều bị thương tổn.. Như lời đại phu nói, có thể còn sống, đúng là một kì tích!

Diệp Hồng tức đến điên rồi, nhưng vẫn là cố nén lại, cười tủm tỉm trấn an Diệp Tịch Dao, sau đó đem Thúy Châu bắt đến hỏi, nhưng thật ra hắn cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc là ai lá gan lớn như vậy, dám đối vơi cháu gái bảo bối của Diệp Hồng hắn xuống tay!

Thúy Châu chưa bao giờ gặp qua tình huống lớn như vậy, khi bị Diệp Hồng hỏi tới, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cũng may trong đầu còn nhớ rõ Diệp Tịch Dao trước đó đã phân phó lời nói cho nàng, liền cố nén vội vàng run giọng lên đáp:

" Thưa, thưa lão gia, là, là, là Thẩm gia.. Là Thẩm gia tỷ muội đem tiểu thư đánh thành, đánh thành như vậy.. "

" Cái gì? Thẩm gia? "



" Vâng, đúng vậy lão gia, hôm nay sau khi nô tỳ mang tiểu thư tiến cung, Thẩm gia tỷ muội cố ý kêu người kéo nô tỳ ra chỗ khác, sau đó đem tiểu thư đưa tới núi giả sau ngự hoa viên. Chờ thời điểm nô tỳ chạy đến, liền nhìn thấy Thẩm gia tỷ muội vừa đánh vừa đá đối với tiểu thư, nô tỳ tiến lên ngăn cản, nhưng các nàng cũng đem nô tỳ vào đánh.. Ô ô, lão gia, ngài phải làm chủ cho tiểu thư.. "

Mấy năm nay Thẩm gia ngày càng đối chọi gay gắt với Diệp gia, cho nên vừa nghe tới Thẩm gia, Diệp Hồng liền tin ngay lập tức! Lập tức giơ tay hung hăng vỗ lên mặt bàn bên cạnh!

Oanh!

Một tiếng nổ vang lên, trong khoảnh khắc đó, cái bàn vuông tinh xảo ầm ầm sụp đổ, vỡ thành bụi phấn rơi lả tả xuống đất.

" Thẩm gia, Thẩm gia các ngươi thật đúng là tốt, thật khinh người quá đáng! "

Diệp Hồng tức giận đến cả người đều run lên, mà Nhị gia của Diệp gia vẫn luôn bên cạnh không nói gì, cũng chính là Nhị thúc Diệp Cảnh Thiên của Diệp Tịch Dao, giờ khắc này mới lên tiếng:

" Phụ thân, không nên nóng vội mà tức giận. Ta cảm thấy hôm nay Thẩm gia ức hiếp sỉ nhục Dao nhi, có thể là do Dao nhi trời sinh si ngốc, có miệng khó trả lời, về phương diện khác cũng có thể là muốn dò xét chúng ta. "

Diệp Cảnh Thiên là một nam nhân tuấn lãng mới hơn ba mươi tuổi, thân hình có chút gầy yếu, nhìn qua thấy nhã nhặn văn nhã, nhưng sắc mặt tái nhợt, chỏ có đôi mắt là thâm thúy có thần.

" Phụ thân dù sao ngài cũng biết, mấy năm nay Diệp gia chúng ta luôn luôn ép Thẩm gia một đầu, Thẩm gia đã luôn oán hận, đáng tiếc thực lực không đủ. Mà hiện giờ Thẩm gia xuất hiện liên tiếp mấy vãn bối có thiên phú không tồi, lúc trước nghe nói Thâm Lam đột phá, thăng cấp thành linh giả lục đỉnh, cho nên hiện giờ Thẩm gia mới có thể làm càn, mà không sợ hãi. "

" Hừ, liền mấy cái nhãi con của Thẩm gia cũng gọi là thiên phú không tồi? Làm sao có thể so với Trần nhi của chúng ta chính là thiên phú lục giai hỏa hệ, phóng tầm mắt ra Lê quốc ai có thể sánh bằng? Nếu không.."
« Chương TrướcChương Tiếp »