Chương 9: Kim chủ thành đứa ngốc
Sức mạnh đồng tiền thật vô hạn. Nó có thể kí©h thí©ɧ tiềm năng một người. Thân cao 1m65, thể trọng Tô Lệ Nhã chỉ có 45kg, thế nhưng có thể cõng một người cao quá 1m80, nam nhân thể trọng tuyệt đối hơn 70kg về nhà.
Tô Lệ Nhã cẩn thận đem kim chủ của nàng đặt trên giường, sau đó vạn phần dịu dàng dìu hắn nằm xuống, giúp hắn thay quần áo ướt sủng (đương nhiên quần áo bên trong nàng không dám đổi), đợi hắn tỉnh lại. Khi giúp hắn thay quần áo, nàng vô cùng may mắn phát hiện trên người kim chủ của nàng không có miệng vết thương. Nàng khẳng định hắn trượt chân rớt xuống sông. Ha ha, quan trọng nhất là nàng tiết kiệm được tiền kêu đại phu.
Nương theo ngọn đèn, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng suất, đôi mi thanh tú của Tô Lệ Nhã nhíu chặt, suy nghĩ như thế nào mới có được kim chủ. Hiện tại nàng là “đệ nhất xấu nữ” Tô Gia thôn, chỉ sợ kim chủ nhìn nàng sẽ thấy chướng mắt.
Có! Trong sạch. Nàng có thể dùng trong sạch để có kim chủ. Nàng hiện tại vô cùng cảm tạ tư tưởng phong kiến của vương triều này: Nữ tử nếu thân mình bị nam nhân xem qua, nam tử sẽ chịu trách nhiệm cưới nàng. Nàng tin tưởng trong sạch cùng với ân cứu mạng, tuyệt đối có được kim chủ.
Lập tức nàng liền tiến hành kế hoạch. Nàng lấy bồn tắm duy nhất trong phòng ra, sau đó nấu nước ấm. Rốt cục bồn tắm đựng đầy nước ấm, nàng bắt đầu cởϊ áσ tháo thắt lưng, bước vào trong nước. Nàng tính lộ toàn bộ cho kim chủ xem. Đồng thời, không cần để ý sẽ bị xâm phạm. Bởi vì, lấy thẩm mỹ của thời đại này, cho dù nàng có lộ toàn bộ diện mạo cho nam nhân xem, cũng không làm cho nam nhân nổi lên du͙© vọиɠ mà phạm tội.
“Hô” Nước ấm làm nàng cảm thấy thoải mái hô to một tiếng thống khoái. Nàng một bên im ắng tẩy tắm, một bên khởi động lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài phòng. Nhưng thẳng đến nước ấm biến thành nước lạnh, làm nàng phát run. Ngoài phòng vẫn không có động tĩnh. Răng nanh bắt đầu run lên, lúc này phi thường thống hận triều đại dân phong cởi mở. Bằng không, nàng chỉ cần lộ lộ bắp chân hoặc lộ lộ cánh tay là có kim chủ, cũng không cần thiết ngâm mình trong nước lạnh để lộ cảnh xuân.
Tô Lệ Nhã rốt cuộc chịu không nổi nước lạnh thấu xương này, lập tức đứng dậy, bước ra bồn tắm. đáng tiếc, chân nàng do ngâm nước lâu nên đã muốn đông cứng, vừa chạm đất, Tô Lệ Nhã tư thế vô cùng không văn nhã ngã quỳ trên mặt đất.
“Ai a!” Tô Lệ Nhã rêи ɾỉ lấy tay chống thân thể lên, nhưng lọt vào tầm mắt là đôi chân trần, tầm mắt hướng lên, chỉ thấy kim chủ của nàng vẻ mặt ngốc lăng đứng ở đó.
Giờ phút này việc mà Tô Lệ Nhã muốn làm nhất đương nhiên không phải xấu hổ tìm một cái lổ chui xuống, mà là muốn thời gian quay lại. Kế hoạch mỹ nữ tắm của nàng, kế hoạch có được kim chủ hoàng mỹ của nàng, liền như vậy không có. Vốn tính buông tha kế hoạch, nàng lại kinh dị phát hiện kim chủ hai mắt nhìn chằm chằm bộ ngực của nàng. Lớn như vậy cho tới bây giờ không bị khác phái trắng trợn nhìn như thế. Tô Lệ Nhã sắc mặt bắt đầu hồng lên cầm quần áo bên cạnh, muốn che khuất.
Nhưng kim chủ so với nàng nhanh hơn một bước, một tay cầm lấy quần áo của nàng, một tay bắt lấy bộ ngực của nàng.
Nhất thời bị xâm phạm, lửa giận vô cớ bốc lên, nàng muốn đánh kim chủ này một bạt tay, một giọng nói đáng yêu làm cho nàng đình chỉ động tác.
“Bánh bao nhỏ. Tỷ tỷ, ta muốn ăn bánh bao nhỏ.”
Theo ánh mắt thèm khát của kim chủ, nàng rốt cuộc biết bánh bao nhỏ trong miệng hắn là vật nào. Nàng trợn mắt nhìn hắn, cư nhiên bị so sánh thành bánh bao nhỏ. Đây tuyệt đối là vũ nhục. Tức giận làm Tô Lệ Nhã tát một cái vào gương mặt tuấn mỹ kia. Sau đó nàng đứng dậy, nhanh chóng mặc xong quần áo.
Kim chủ vuốt gương mặt tuấn tú ẩn hiện năm dấu vân tay, con ngươi đen chứa đựng khϊếp sợ. Hơi nước bắt đầu dâng lê, sau đó “Oa” một tiếng, kim chủ ngồi dưới đất, tay chân vơ loạn xạ khóc nói: “Ô ô ô…ta muốn ăn bánh bao nhỏ, ta muốn ăn bánh bao nhỏ.”
Giờ phút này Tô Lệ Nhã ngây ra như phỗng nhìn nam nhân trước mắt tuổi tuyệt đối đã qua hai mươi lăm lại giống như tiểu hài tử bảy, tám tuổi không để ý hình tượng thống khổ khóc. Nam nhân này tuyệt đối không phải người bình thường. Nàng mạnh mẽ đè bất an trong nội tâm lại, ngồi xổm xuống, nhẹ hỏi: “Ngươi tên là gì? Mấy tuổi a?”
Nhưng giờ phút này nam nhân ầm ỹ muốn ăn bánh bao khóc rống lên.
Rốt cuộc chịu không nổi tạp âm này, Tô Lệ Nhã ánh mắt hung ác nói: “Câm miệng, khóc nữa sẽ gϊếŧ ngươi.”
Nhất thời nam nhân ngừng khóc, nước mắt, nước mũi trên mặt run rẫy nhìn nàng.
Tô Lệ Nhã thu hồi ánh mắt, hỏi: “Tốt. ngươi có thể nói cho ta biết ngươi tên gì? Nhà ở đâu?”
Nam nhân kia mở to đôi mắt nghi hoặc mà hồn nhiên, thẳng lắc đầu.
Nàng thấy mây đen kéo đến đỉnh đầu. trải qua nửa canh giờ không ngừng hỏi, Tô Lệ Nhã đưa ra kết luận: Nam nhân trước mắt không phải kim chủ của nàng. Hắn chính là đứa ngốc, trí tuệ phát triển chỉ là trí tuệ của đứa ngốc bảy, tám tuổi. Vốn nàng muốn hỏi nhà của hắn, để đưa hắn trở về, có khi còn có thù lao. Nhưng hỏi hắn, hắn không biết, chỉ mở to đôi mắt hồn nhiên nhìn chằm chằm nàng. Nàng rốt cuộc biết chính mình nhặt được cái gì: Một đứa đại ngốc.
Nam nhân kia chờ vấn đề được hỏi xong, khóe miệng nhếch nước miếng, mãnh liệt nhìn bộ ngực nàng, tươi cười hỏi: “Tỷ tỷ, bánh bao nhỏ có thể ăn không?”
Tô Lệ Nhã mở to đôi mắt đẹp, không nói gì nhìn gương mặt tươi cười kia.