Chương 7: Trình thị qua đời
“Vù vù vù — phanh phanh phanh” Gió lạnh thổi vào, cánh cửa cũ nát run run dữ dội.
“Khụ khụ khụ” Trình Thị không ngừng ho khan.
Tô Lệ Nhã bưng một chén nước ấm, nâng Trình Thị dậy nói: “Bà nội, uống miếng nước đi.”
Trình Thị ngừng ho, uống hết chén nước ấm.
Tô Lệ Nhã vỗ nhẹ lưng Trình thị, lo lắng hỏi: “Bà nội, bà thấy sao rồi?”
Mười ngày trước, Trình Thị nhiễm phong hàn. Phòng hàn đối với người trẻ tuổi mà nói, uống chút nước là khỏi. Nhưng đối với thân thể không tốt, lại lớn tuổi như Trình Thị là vô cùng lợi hại. Mười ngày nay, Trình Thị ốm đau trên giường, chỉ uống loại thuốc không đặc trị. Trong Tô Gia thôn không có đại phu, dân thôn bị bệnh, đều tự mình lên núi hái chút thảo dược ăn. Nếu thật sự bệnh nặng, trong nhà có tích góp, còn có thể thuê xe ngựa đi đến thị trấn khác tìm đại phu, nhưng nếu không có tiền chỉ có thể chờ chết. Vài ngày trước, nàng da mặt dày đi hỏi vay tiền người khác. Nhưng đều bị từ chối. Vốn nàng tính đi tìm trưởng thôn nhờ hỗ trợ, nhưng lại bị Trình Thị giữ lại: “A Nhã, cháu không nên làm trưởng thôn phiền toái. Trưởng thôn sẽ không gặp cháu.”
Tô Lệ Nhã nức nở nói: “Nhưng ông ấy là người duy nhất có tiền cho chúng ta mượn.”
Trình Thị vỗ nhẹ tay nàng, cười nói: “A Nhã, cháu còn trẻ, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Nghe lời, không cần đi tìm người ta vay tiền.”
“Dạ.” nàng không thể không gật đầu đáp ứng.
Nhưng bệnh tình Trình Thị càng ngày càng nghiêm trọng, thời gian hôn mê càng ngày càng dài. Nàng sợ hãi, nàng sợ bà nội đối đãi với mình như cháu gái ruột rời nàng đi.
“A Nhã, A Nhã.” Giọng của Trình thị cắt ngang suy nghĩ của nàng, nàng không nghi ngờ đáp: “Bà nội, chuyện gì a?”
“Khụ khụ khụ…A Nhã cháu lấy cái hộp nhỏ trong tủ quần áo tới đây.” Trình Thị chỉ vào tủ quần áo.
Tô Lệ Nhã rất nhanh tìm được hộp gỗ, đưa tới trước mặt Trình Thị. Trình Thị run run tay bắt đầu mở hộp gỗ, lấy ra một chiếc vòng tay xanh biếc. Trong mắt xuất hiên nhu tình, giống như nhớ lại kỉ niệm ngọt ngào. Sau đó, Trình Thị đem vòng tay đặt vào trong tay Tô Lệ Nhã, nói: “A Nhã, nếu người Tô Gia thôn khi dễ cháu, cháu hãy đi Viêm Đô tìm người Thượng Quan. Đến lúc đó sẽ có người dàn xếp cho cháu.”
Tô Lệ Nhã chỉ cảm thấy yết hầu căng thẳng, nghẹn ngào. Nhìn Trình Thị mi gian tử khí, nàng biết bà nội đang đọc di ngôn. Rốt cục trong lòng không khống chế được đau thương, nàng ôm lấy Trình Thị, khóc nói: “Bà nội, không cần a! không cần rời A Nhã. Không cần a. Ô ô ô~”
Trình Thị trong mắt nổi lệ quang, vỗ nhẹ lưng A Nhã nói: “A Nhã, sinh tử có mệnh, không thể cưỡng cầu.” Bà đẩy Tô Lệ Nhã ra, nói: “A Nhã, tuy rằng mang mặt nạ làm người, có thể không đắc tội với người khác. Nhưng như thế thì mệt mỏi quá.”
Bà nội cư nhiên biết, nàng giật mình ngừng khóc.
Trình Thị từ ái nói: “Bà nội sống hơn nửa cuộc đời, đã gặp nhiều người ,tự nhiên biết. A Nhã, đáp ứng bà nội, nếu về sau gặp được người thiệt tình đối đãi với cháu, nhớ rõ tháo mặt nạ xuống.”
“Dạ” Tô Lệ Nhã gật đầu đáp ứng.
Trình Thị bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cửa, trên mặt xuất hiện vui sướиɠ, nói: “Ông đến rồi, rốt cục ông cũng tới đón ta.”
Tô Lệ Nhã nghi hoặc nhìn về phía cửa, không thấy bóng người. nàng hoảng sợ biết bà nội sắp rời khỏi nàng.
Trình Thị khóe miệng tươi cười, lẩm bẩm: “Ta biết ông sẽ đến. Tuân thủ lời hứa tới đón ta.” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, thẳng đến biến mất.
Nhìn khóe miệng tươi cười của Trình Thị, Tô Lệ Nhã biết bà ra đi rất mãn nguyện.
“Ô ô ô~” Tô Lệ Nhã ngã nhào vào người Trình Thị khóc lớn. Người duy nhất trên thế giới này thiệt tình đối đãi với nàng đã rời đi mà khóc, người thân duy nhất của nàng rời đi mà khóc.Tiếng khóc thê lương, gió bắc thổi qua mà tiếng khóc vẫn quanh quẫn.
Ngày hôm sau, dân thôn giúp Trình Thị an táng ở sau núi Tô Gia thôn. Căn nhà rơm giờ chỉ còn mình nàng.