Chương 1: Con buôn nữ
Bên trong phòng kín của một nhà hàng nguy nga lộng lẫy, có hai nhà đang bàn về việc hôn nhân. Trưởng bối hai nhà vì hai gia tộc lớn của bọn họ có thể kết thành thông gia, vì xí nghiệp của hai nhà có thể liên hợp mạnh mẽ mà mặt mày hớn hở. Dĩ nhiên người sắp làm chú rể diện mạo nhiều nhất cũng chỉ được xếp vào loại dễ coi vì có thể cưới được cô vợ đẹp đến như thế mà cao hứng. Chỉ có người sắp làm cô dâu dáng dấp hoa nhường nguyệt thẹn kia hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa. [Đoạn này chân thành cảm ơn nàng mossygreen giúp Kỳ chỉnh sửa ∩_∩]
Tình hình này thực dễ dàng làm cho người ta liên tưởng cô dâu nhất định thật yêu chú rễ. Nhưng trên thực tế cô là một tiểu thư nhà giàu bị ép phải gả cho một gia đình môn đăng hộ đối. Cuối cùng bạn trai của cô vì yêu mà vọt đến, cho thấy hai người tình yêu kiên định. Thật có lỗi, loại này bị phim truyền hình dùng n thứ hình ảnh cũng sẽ không xuất hiện.
“Nha” một tiếng, rốt cục cửa bị mở ra. Cô dâu trong mắt nổi lên hào quang. Theo cánh cửa dần dần mở ra, mọi người cuối cùng cũng thấy rõ người đi tới – một cô gái với bộ dạng vô cùng xinh đẹp. Chú rể lại mặt mày tràn đầy kinh sợ. Chỉ thấy cô gái kia vừa tiến đến liền trực tiếp quỳ trước mặt trưởng bối nhà trai, hồng mắt khóc nói: “Bác trai, bác gái, xin các người nhất định làm chủ cho cháu a…”
Lúc này, cô dâu hợp thời nâng cô gái kia dậy, dịu dàng, an ủi nói: “Tiểu thư cô đứng lên trước có gì từ từ nói.”
Cô gái cảm kích nhìn thoáng qua cô dâu, thu hồi nước mắt, nhưng vẫn hút không khí vυ"t bụng mình nói: “Dương tiểu thư, tôi cũng không muốn phá hư chuyện đính hôn này của cô, nhưng đứa nhỏ trong bụng tôi chờ không kịp”. Nói tới đây cô bỗng nhiên lại quỳ xuống, mắt mang lệ quang khẩn cầu nói: “Dương tiểu thư, tôi xin cô trả Trương Đức lại cho tôi, cho đứa nhỏ trong bụng tôi có một người cha đi”.
Chú rể Trương Đức nhảy người lên nói: “Dương Tình, em đừng nghe người đàn bà này nói bậy, anh căn bản không biết cô ta.”
Cô gái kia bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Trương Đức, trong mắt đau lòng, truy vấn nói: “Anh dám nói nửa năm trước không đi qua hotting cùng một người phụ nữ qua đêm?”
Trương Đức nhất thời mặt trắng xanh. Như vậy rõ ràng là bị nói trúng rồi.
Lúc này, cô gái kia trong mắt rất nhanh hiện lên tinh quang, làm cho mọi người không kịp nắm bắt. Cô cúi đầu, vυ"t bụng ai oán nói: “Cục cưng, tuy rằng ba ba không nhận con, nhưng con yên tâm mẹ cho dùng có đi ăn xin cũng đem con nuôi lớn.” nói xong cô liền quay người ly khai.
Mà ghế lô nội không khí nặng nề vô cùng giống như có một trận gió lớn vừa đảo qua. Rốt cục, cha cô dâu đứng dậy căm giận nói: “Hoang đường, thật là hoang đường. Cuộc hôn nhân này tôi thấy nên hủy bỏ. Tôi xem các người hãy quản giáo con các người lại cho thật tốt đi! Hừ!”
Cha cô dâu mang theo vợ và con gái rời đi. Cha chú rể bị người như thế nhục nhã nhất thới sắc mặt trở nên xanh mét, đứng dậy quát con: “Mày muốn phong lưu, cũng phải hiểu được cần ngăn chặn để không có phiền toái a! Hừ, từ hôm nay trở đi chức vụ của mày bị hủy bỏ. Để xem mày về sau làm như thế nào phong lưu, trêu chọc phiền toái cho tao mất mặt ?”
“Không cần a, ba!” Ghế lô nội vang lên tiếng khóc thét thanh của chú rể .
Cô dâu nhìn cha mẹ vẻ mặt bi thương nói: “Con cần đi toilet.”
Bà Dương nghĩ con gái bởi vì thất tình mà thương tâm, vỗ đầu con gái, nói: “Con đi đi. Ba với mẹ ở dưới lầu chờ.”
“Dạ.” Cô dâu vẻ mặt ảm đạm rời đi.
Bà Dương quay đầu nhìn chồng nói: “Ông về sau tìm đối tượng cho con gái phải điều tra cho rõ ràng. Ông xem lần này con gái đúng là bị ông hại mà.”
Ông Dương nhẹ giọng đáp: “Ừ.”
Dương Tình vốn mang vẻ mặt đau thương nhưng khi vừa đến cửa toilet đã thay bằng khuôn mặt tươi cười vui sướиɠ. Cô chạm vào cửa một tiếng, cánh cửa mở ra, ôm lấy thân ảnh bởi vì chờ đợi lâu mà muốn nổi cáu, cười nói: “Cảm ơn cậu nha, Lệ Nhã. Tớ thật rất cao hứng khi có người bạn như cậu.”
Lệ Nhã cảm giác cả người da gà nổi lên, ra sức đẩy Dương Tình ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Dương Tình cậu đừng tưởng rằng nói những lời buồn nôn như vậy là tớ sẽ bỏ qua. Mau đưa tiền, một vạn tệ.”
“Hắc hắc, một vạn rất cao nha. Tớ xem cậu là “Bạn tốt” nên giảm xuống chút đi.” Dương Tình a dua cười nói.
“Tình nghĩa đáng giá bao nhiêu tiền? có thể đổi bao nhiêu cái bánh? Hừ, cậu nghĩ rằng tớ đi điểu tra Trương Đức phong lưu tình ái không tốn tiền à! Một vạn tệ một xu cũng không thể thiếu!” Lệ Nhã khoanh tay trước ngực nói.
Dương Tình thấy a dua kế không được, ngược lại thi triển khổ nhục kế, nhất thời sầu mi khổ kiểm (sắc mặt buồn bã) nói: “Lệ Nhã, gần đây tớ cũng thiếu tiền lắm, cậu có thể cho tớ nợ không? Nếu không, tớ đưa trước cho cậu năm ngàn tệ.”
“Năm ngàn tệ?” Lệ Nhã hai mắt híp lại, mỉm cười nói.
“Ừm. Chờ tớ có tiền tớ lập tức đưa cho cậu thêm năm ngàn tệ.” Dương Tình gật đầu như băm tỏi nói.
“Tớ vừa rồi dường như nghe được bác trai bác gái đang ở dưới lầu chờ cậu? Tớ nên xuống lầu tìm hai vị đi.” Nói xong, Tô Lệ Nhã làm tư thế xoay người.
Dương Tình nắm tay nàng, cắn răng nói: “Một vạn tệ, lặp tức đưa.”
Tô Lệ Nhã cười cầm lấy một vạn tệ trong tay Dương Tình. Hé ra hai tờ, ba tờ… ha ha lẩm nhẩm âm thanh của tiền mặt đúng là êm tai a!
Dương Tình đau lòng nhìn nửa tháng tiền tiêu vặt của mình trong tay người khác, oán thán nói: “Cậu là ma cà rồng.”
Rốt cục đếm xong tiền, cẩn thận để chỉnh tề vào trong túi Tô Lệ Nhã sảng khoái thừa nhận nói: “Đúng, tớ là ma cà rồng nhưng chính cậu tự động dâng hiến máu cho tớ hút nha.” Nàng bắt đầu nhấc làn váy lên, đem sách cột trên bụng xuống, nói: “Thoái mái hơn. Cái bụng này to như thật không phải người thường có thể làm được đâu! Về sau nếu có giả làm phụ nữ có thai tớ muốn tăng tiền nha!”
Dương Tình nghiến răng nghiến lợi, nói ra từng chữ: “Cậu, sẽ, không, có, cơ, hội.”
Tô Lệ Nhã khoát tay, suất khí ly khai. Hừm, sáu chữ này, dường như một tháng trước cô đã nghe qua. Về sau nên khuyên cô ấy dùng từ khác. Dùng những từ cũ rất không có sáng tạo nha.