Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 81: Thì ra là anh trai em gái 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Mặc Trần nghi hoặc nhìn



ngốc, nghĩ ngợi rồi mở miệng

nói

“Đào Tử,

anh

chuẩn bị

đi

thi môn vật lý cấp tỉnh.”

“Hở? Khi nào

anh

đi?”

“Ngày 1 tháng sau, còn lại mấy tuần, mỗi ngày tan học

anh

đều

sẽ

ở lại tham gia lớp vật lý nâng cao, chắc cũng khoảng

một

tiếng.”

“Em

thì

sao…” Đào Tử ngẩn đầu, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Thẩm Mặc Trần.

“thì

em ở lại lớp làm bài tập, chờ

anh

học xong, chúng ta cùng nhau về nhà.” Thẩm Mặc Trần liếc mắt nhìn bé ngốc,

nói

như

không

có gì.

“Vừa hay, mỗi ngày em sau khi tập múa xong em

sẽ

đến tìm

anh!” Đào Tử lập tức cảm thấy sắp xếp như vậy

thật

tốt, chỉ là



nàng vừa cao hứng vui lên

thì

lập tức mặt mày ủ ê xụ xuống, “Chính là chỗ tập múa ở đâu còn chưa biết,

đi

đâu tìm được phòng tập múa có đàn đây a…”

“Lớp nhạc

không

phải có đàn sao?”

“Nhưng mà sau khi tan học

sẽ

khóa cửa á…”

“À” Thẩm Mặc Trần gật đầu,

nhẹ

nhàng mà lên tiếng, sau đó rất tùy ý mà

nói: “anh

giúp em đến gặp

côgiáo

âm

nhạc mượn chìa khóa.”

“anh

có thể mượn được á?” Đào Tử rất kinh nhạc nhìn

anh.

Khóe môi Thẩm Mặc Trần cười mỉm

một

cái, duỗi tay xoa xoa đầu



ngốc,

không

nói

gì.

Ngày hôm sau, lúc nghỉ trưa, Thẩm Mặc Trần cầm

một

chuỗi chìa khóa đến lớp học của Đào Tử,

mộtnhóm bạn nữ trong lớp đều hướng đầu nhìn ra ngoài, lại có

một

bạn nam nào đó trong lớp hét to lên với Đào Tử “Tô đào, chồng cậu đến tìm cậu này!!!”

Đào Tử dưới cái nhìn chăm chăm của cả lớp, mặt mày xám xịt chạy ra ngoài, trong lòng

nhỏ

giọng mắng thầm, cậu cùng với

anh

lớn giọng ở lớp Thẩm Mặc Trần là hai

anh

em phải

không

hả?

Thẩm Mặc Trần cầm chuỗi chìa khóa, đắc ý mà đưa lên trước mặt quơ quơ.

Đào Tử nhanh tay chộp lấy.

“anh

thật

sự

là mượn được á!!”

“nói

nhảm.” Thẩm Mặc Trần như

không

có việc gì nhìn quả đào ngốc “Phòng thứ nhất lầu ba, em đừng

đi

nhầm đó.”

“Ừm, ừm, cảm ơn

anh!!” Đào Tử ngẩng đầu, đôi mắt cười tít cong như ánh trăng non.

“Vậy em định cảm ơn như thế nào đây?” Thẩm Mặc Trần cúi đầu đưa tay nhéo cằm Đào Tử, cúi đầu đến gần



hơn.

“Oa….” Bên trong lớp học sau lưng họ vang lên từng đợt cảm thán, còn có người kích động nhịn

khôngđược bắt đầu ồn ào “Hôn

đi, hôn

đi….!!!”

Đào Tử chớp chớp đôi mắt to, nhìn gương mặt tuấn tú của Thẩm Mặc Trần chậm rãi đến gần, trong nháy mắt, cảm thấy trái tim của mình đập

thật

nhanh.

“trên

tóc em có đóa hoa liễu dính vào.” Gương mặt tuấn tú của Thẩm Mặc Trần dừng lại

trên

trán

côngốc, sau đó đưa tay

nhẹ

nhàng đến gần, lấy đóa hoa liễu trắng mềm mại xuống đưa đến miệng

nhẹthổi

một

cái, liền biến mất

không

thấy.

Đào Tử sững sờ đứng tại chỗ, vỗ vỗ trái tim

nhỏ



đang

nhảy bùm bùm của mình,

không

biết nên

nóigì.

“Tự hỏi bản thân

thật

cẩn thận xem thử nên cảm ơn

anh

như thế nào

đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »