Chờ đến lúc Thẩm Mặc Trần buông tha cánh môi của
cô, Đào Tử vẫn cứ mê mang như cũ, chỉ là đôi mắt ngập nước kia tựa như
một
mảnh sương mù mênh mông, khiến cho người nhìn phải, tim đập thình thịch.
Thẩm Mặc Trần cong môi cười, dịu dàng hôn
nhẹ
lên môi
cô, đưa tay mân mê từng chơi đùa từng lọn tóc của
cô, buồn cười
nói
“Bị
anh
hôn đến choáng váng à?”
“Ừm.” Đào Tử mờ mịt gật đầu, Thẩm Mặc Trần là
đang
cười với mình sao?
“Đào Tử…Em có thể
không
cần…Đáng
yêu..Như vậy
không?”
Thẩm Mặc Trần cười cười mà đưa tay véo khuôn mặt
cô, véo véo làm môi
cô
thẳng
một
đường
“Dạ.” Đào Tử có phần nghiêm túc gật đầu.
“Haha….” Thẩm Mặc Trần vô cùng sung sướиɠ mà bật cười, cậu đem tay
đang
trêu đùa mái tóc của
cô, dịu dàng vén ra sau mang tai, lại hôn
nhẹ
lên gương mặt trắng nõn của
cô
một
cái, trêu chọc
cô
“thì
ra,
anh
hôn như vậy có tác dụng làm thấp trí thông minh xuống, em là heo
nhỏ
hả?”
“Ừm…” Đào Tử lại chuẩn bị tiếp tục gật đầu, sau đó mới có phản ứng, nhanh chóng lắc đầu, căm tức nhìn cậu
nói
“anh
mới là heo
nhỏ
thì
có.”
“Cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.” Thẩm Mặc Trần như là hôn đến nghiện, lại hôn hôn lên má mềm mại của
cô
thêm mấy cái, sau đó lưu luyến
không
dứt mới chịu đứng lên, đem máy sấy mình ném vào
mộtgóc nhặt lên, nhét vào tay Đào Tử, nhướng mắt
nói
“ Em sấy tóc cho khô nhanh
đi,
anh
đi
nấu cơm, đói sắp chết rồi.”
“Dạ.” Đào Tử rất ngoan ngoãn nghe lời, cầm máy sấy tự hong khô tóc mình, ngồi
trên
sô pha nhìn dáng vẻ bận rộn của Thẩm Mặc Trần trong bếp, trong lòng thế nhưng lại rất là cảm động.
Ăn chiều xong, Thẩm Mặc Trần đem bàn thu dọn sạch
sẽ, liền giục Đào Tử
đi
làm bài tập,
không
nghĩ tới Đào Tử lại nhanh chân chạy vào phòng khách, quăng mình vào sô pha, tiện tay lấy cái gối ôm, cầm điều khiển mở TV, nhìn cậu cười tủm tỉm “Bài tập hôm nay của em rất ít, em
đã
làm xong lúc ở trường rồi, để cho người ta xem TV lát
đi…”
Thẩm Mặc Trần nhìn
cô
một
cái,
không
nói
gì, đem cặp sách treo ngay cửa lấy đến, ngồi vào bàn ăn bắt đầu làm bài tập.
Bài tập lớp hai, chung quy cũng là toán, lý cùng
anh
ngữ, đối với Thẩm Mặc Trần mà
nói, liền
đã
biết giải cách nào, dùng công thức nào, nếu có mất
thì
chỉ mất thời gian tính toán thôi.
Đào Tử mở TV, đúng lúc xem gameshow, bị người dẫn chương trình chọc cho cười khanh khách
khôngngừng.
Thẩm Mặc Trần ngẫu nhiên nhìn TV, lại nhìn nhìn Đào Tử,
một
công đôi việc đem bài tập từng bài từng bài làm hết.
Qua hồi lâu, toàn bộ phòng khách chỉ còn lại tiếng cười ồn ào của của TV, lai
không
có giọng cười ngọt ngào của Đào Tử vang lên, Thẩm Mặc Trần ngẩn đầu, nhìn sang người
trên
sô pha,
không
khỏi lắc đầu, xem gameshow mà cũng ngủ được.
Đem bút trong tay ném lên bàn, Thẩm Mặc Trần
đi
đến sô pha, nhìn Đào Tử, khuôn mặt đỏ lựng
đã
tan biến, bây giờ lại có chút nhợt nhạt, giống như có chút lạnh, toàn bộ cơ thể
cô
cuộn tròn lên.