Đào Tử chỉ cảm thấy hoa mắt, gương mặt Thẩm Mặc Trần gần sát trước mặt mình, đôi mắt đen như ngọc, tròng mắt lóe sáng, chỉ nhìn thấy
một
cái liền chấn động lòng người, lông mi
thật
dài run rẩy, hơi thở trong trẻo lành lạnh của cậu trong nháy mắt bao trùm cả người
cô.
không
biết vì sao, đột nhiên Đào Tử cảm giác được hơi thở nguy hiểm.
“Ách…”
“Hử?” Giọng
nói
nhẹ
nhàng mà xa xôi vang lên bên tai, như tiếng thở dài từ rừng rậm,
trên
gương mặt tuấn tú cảu Thẩm Mặc Trần liền mở ra
một
nụ cười nhè nhè, ánh mắt đảo vòng chứa
một
tầng ánh sáng mong manh, làm người rung động.
Đào Tử thấy lúc mà mình đối mặt với Thẩm Mặc Trần, chưa từng có cảm giác hồi hộp đến như vậy, mắt thấy gương mặt đẹp đẽ của cậu đến càng lúc càng gần, đầu óc liền trở nên trống rỗng.
“Đào Tử…” Giọng
nói
của cậu như thôi miên người khác,
nhẹ
nhàng quanh quẩn bên người
cô, “Trả lời
anh,
anh
đối với em
không
dịu dàng sao?”
Đào Tử theo bản năng mà lắc đầu, nhìn gương mặt tuấn tú có chút ngạc nhiên liền nhanh miễn cưỡng bản thân gật đầu.
“Dịu dàng…Dịu dàng…”Dịu dàng và
anh
không
có nữa xu dính dấp với nhau á
Đào Tử trong lòng gào to nữa câu sau.
Thẩm Mặc Trần nhìn gương mặt
nhỏ
nhắn của Đào Tử càng ngày càng hồng, màu sắc
trên
mặt
cô
bé
đã
giống như quả táo chín, tươi đẹp ướŧ áŧ, nhìn qua vô cũng ngon miệng mê người.
“Ừm, an ủi
anh
hả ….” Thẩm Mặc Trần
nhẹ
chớp chớp mắt, ném máy sấy trongtay
đi, ngược lại dùng ngón trỏ nâng cầm Đào Tử, ngón tay liền cảm nhận được mềm mại nhẵn mịn
“Hả?” Đào Tử theo ngón tay cậu mà hơi ngẩng đầu lên, lòng đầy nghi vấn mà hỏi cậu, hôm nay sao mà Thẩm Mặc Trần lại đột nhiên trở nên… Kỳ quái như vậy?
“An ủi
anh
như vậy là muốn nhận trừng phạt….”
“Sao lại muốn trừng….” Chữ cuối còn chưa
nói
hết
thì
miệng
đã
chặn, môi
cô
đột nhiên nhận được ấm áp, cảm xúc mềm mại, mang theo hơi thở lành lạnh trong trẻo của cậu.
Ừ…Cánh môi của
cô
so với nhìn
thì
lại càng ngon miệng hơn rất nhiều.
Thẩm Mặc Trần
nhẹ
nhàng hôn cánh môi mềm mại của
cô, hơi thở ấm áp nhè
nhẹ
phả lên mặt cậu, mang theo hương vị ngọt ngào thiếu nữ, hay là do ngày thường
cô
hay ăn đồ ngọt…
Đào Tử chỉ cảm thấy từng đợt tê dại từ
trên
môi lan đến toàn thân, loại cảm giác dễ chịu, ngứa ngứa này hình như
đã
từng cảm nhận qua, nhịp tim trong nháy mắt đập nhanh hơn, vốn dĩ đầu óc trống rỗng, giờ phút này lại đột nhiên lấp đầy, cái hôn lần đó ở bãi biển,
không
phải là mơ?
Chỉ là
cô
chưa kịp nghĩ nhiều, Thẩm Mặc Trần
đã
thuận thế đẩy
cô
ngã xuống sô pha, chặt chẽ ôm
cônằm xuống dưới,
một
nữa má tóc
đã
sấy khô dinh bên người,
một
nữa còn lại ở sau đầu, bàn tay ấm áp của cậu xoe xuyên qua từng sợ tóc mềm mại của
cô,
nhẹ
nhàng nâng đầu
cô
lên, đem khoảng cách của mình và
cô
kéo gần sát với nhau hơn.
Ánh mắt Đào Tử mê mang, tim đập nhanh đến nỗi muốn văng ra khỏi l*иg ngực, loại cảm giác kì lạ này
cô
chưa từng trãi qua.
Tay kia của Thẩm Mặc
nhẹ
nhàng lấy eo của
cô, cái lưỡi trơn nhẵn ấm áp cạy mở cái miệng
anh
đào
nhỏ
nhỏ
nhắn của
cô
ra, lướt qua hàm răng, đánh thẳng vào lãnh địa của
cô.
Ừm, làm cậu nhớ lại, cảm giác động lòng này so với
một
năm trước
thật
sự
làm cho cậu chỉ thêm muốn đắm chìm trong đó.