“Hả?” Vẻ mặt Đào Tử
không
chút để ý,
đi
đến bên cạnh cậu, nhìn thứ
đang
nấu
trên
bếp
nói
“Ngày thường
không
phải chờ em làm a.”
“Bây giờ
không
phải thời kì đặc biệt của em hả?” Thẩm Mặc Trần bất đắc dĩ mà tắt bếp, nắm lấy tay Đào Tử đem
cô
ấn vào ghế, sau đó tự mình
đi
lấy máy sấy lại đấy, cắm điện đứng sau lưng giúp Đào Tử sấy khô tóc.
Luồng khí ấm áp từ mấy sấy phả lên mái tóc dài của Đào Tử từng ngón tay của Thẩm Mặc Trần
nhẹnhàng xoa tóc
cô, nghiêm túc mà cẩn thận, phòng khách yên tĩnh, chỉ có tiếng ù ù của máy sấy
khôngngừng.
Trong gương ở phòng khách, có hai bóng người, Đào Tử ngoan ngoãn ngồi
trên
ghế sô pha, nhìn Thẩm Mặc Trần trong gương dịu dàng mà rất chăm chú, cảm thấy tất cả như mình
đang
mơ.
Thẩm Mặc Trần thường ngày
sẽ
có thái độ dịu dàng như vậy sao?
Là do mình hoa mắt sao?
Đào Tử đưa tay xoa mắt mình, lại nhìn vào gương, lại thấy Thẩm Mặc Trần vẫn dịu dàng như trước.
Giống như nhận ra
sự
khác thường của Đào Tử, cậu nghiêng đầu đến gần,
nhỏ
giọng hỏi “Sao vậy? Có phải
anh
sấy tóc làm đau em?”
Giọng
nói
dịu dàng như vậy, dường như
một
dòng nước ấm chậm rãi chảy trong lòng Đào Tử, làm cho Đào Tử cảm thấy có
một
loại cảm xúc
không
tên muốn bật khóc.
“không
phải…” Đào Tử ngẩn đầu lên, nhìn người đứng bên cạnh mình, đôi mắt đen nháy sâu như
khôngthấy đáy, tựa như hồ nước yên tĩnh
không
chút gợn sóng, làm người
không
nhìn thấu, đoán
không
ra tâm tình.
“Vậy chứ làm sao? Em sao lại muốn khóc chứ?”
Đôi chân mày thanh tú của Thẩm Mặc Trần khẽ nhăn lại, nhìn gương mặt trắng nõn cùa Đào Tử, giống như trong lúc
không
hay biết,
cô
bé
đã
trưởng thành
không
ít, khuôn mặt bụ bẩm năm nào giờ
đã
có chút thay đổi, đôi mắt to tròn đen nháy long lanh, giống như hồ nước mùa xuân, trong lúc vô tình có thể làm lay động lòng người, cái mũi
nhỏ
cao vυ"t thanh tú, đôi môi hồng nhuận, còn có mái tóc dài mình
đang
mân mê xoa loạn.
Thẩm Mặc Trần đột nhiên nhận ra rằng,
thì
ra Đào Tử chậm rãi dần trưởng thành.
“anh
hôm nay… Sao lại tốt với em như vậy?” Đào Tử mở to cặp mắt vô tội, tràn đầy câu hỏi mà nhìn
anh.
“Ngày thường
anh
không
tốt với em sao?” Thẩm Mặc Trần nhướng chân mày hỏi ngược lại.
“Ách…” Đào Tử cảm thấy mình
đã
nói
sai lời, có chút chột dạ mà cúi đầu,
nhỏ
giọng lầu bầu “Cũng
không
phải sao…..Ngày thường
anh… có chút hung dữ á….”
“Hung dữ?” Thẩm Mặc Trần nhíu nhíu mày, cậu giống như
không
có nổi giận với Đào Tử.
“Chính là…Chính là….” Đào Tử
đã
bắt đầu
nói
năng lộn xộn, “Chính là thường ngày đâu có dịu dàng như vậy đâu…”
“A….” Thẩm Mặc Trần ý vị sâu xa mà nhìn
cô, gương mặt trắng nõn kia bây giờ lại nổi lên hai đóa mây đỏ,
không
biết vì sao, cậu đột nhiên lại muốn làm cho
cô
đỏ mặt hơn chút nữa.
“Ngày thường,
anh…Đối với em
không
có dịu dàng sao?” Thẩm Mặc Trần cong lưng, đối diện gương mặt nho
nhỏ
của
cô, đôi mắt đen sâu hun hút
nhẹ
nhàng chớp động, nhìn thẳng vào đôi mắt của Đào Tử.
Đào Tử chỉ cảm thấy hoa mắt, gương mặt Thẩm Mặc Trần gần sát trước mặt mình, đôi mắt đen như ngọc, tròng mắt lóe sáng.