Đào Tử duỗi tay chọc chọc cánh tay Thẩm Mặc Trần.
“Ừ.” Thẩm Mặc Trần trả lời cho có, tiếp tục làm bài tập của cậu.
“Ừ cái gì mà ừ?” Đào Tử hỏi mãi
không
tha.
“Em làm xong bài tập rồi à?” Thẩm Mặc Trần liếc mắt nhìn
cô, nhíu mày hỏi.
“Hôm nay ngày đầu
đi
học, làm gì có bài tập.” Đào Tử bị cậu trừng cho chột dạ, ôm ôm gối
nhỏ
dịch ra ngoài
một
chút.
“À.” Thẩm Mặc Trần lại
không
để ý đến
cô.
Đào Tử có chút buồn bực, người này, thường ngày
không
để ý đến mình còn chưa tính, bây giờ là lúc có chuyện sống chết thế này, vậy mà còn
không
điếm xỉa gì đến mình.
Có điều Đào Tử cũng chỉ dám tức giận Thẩm Mặc Trần ở trong lòng chứ
không
dám thể
hiện
ra mặt,
côcòn muốn mặt mỗi ngày đều dày mặt lên xuống
trên
cái yên xe của Thẩm Mặc Trần
đi
học nha.
Nghĩ nghĩ, Đào Tư cảm thấy cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy là cách có thể dùng được.
cô
đem gối ôm
trên
tay ném lên
trên
giường, bò đến bên bàn học của Thẩm Mặc Trần, đôi tay chống cằm, đôi mắt
không
chớp
không
nháy nhìn cậu chăm chăm.
Thẩm Mặc Trần thấy
cô
đột nhiển nhảy đến bàn học của mình, liền nhướng mắt mình
cô
một
chút, thấy
cô
vẫn như bình thường nên lại tiếp túc làm bài.
Khuôn mặt
nhỏ
trắng nõn của Đào Tử do ánh sáng của đèn bàn chiếu vào nên càng thêm trong suốt, đôi mắt to long lanh
ẩn
hiện
điểm tinh ranh
Ai... Mình
đã
chằm chằm nhìn
anh
ấy, vậy sao
anh
ấy lại
không
có chút phản ứng nào hết vậy?
Đào Tử có chút buồn bực, nhìn Thẩm Mặc Trần
không
chút tùy tiện qua loa làm bài tập, lông mi dưới ánh đèn tạo ra
một
râm
thật
dài, bờ môi của cậu hé mở, ngón tay thon dài cầm lấy bút bi, nhanh chóng viết công thức tình toán kết quả.
“Xong rồi.” Thẩm Mặc Trần nhìn sơ qua bài tập mình vừa làm, rồi khép lại, cho vào cặp sách, thấy Đào Tử cứ kiên trì
không
ngừng mà bò
trên
bàn học của mình, liền có chút buồn cười nhìn
cô
“Rốt cuộc là em lo lắng cái gì chứ?”
“Ngày mai
không
có ba mẹ lên trường a.” Đào Tử có chút bất đắc dĩ mà trợn tròn mắt, cảm thấy mình
đã
nói
rất nhiều lần rồi mà
một
câu
anh
cũng
không
nghe lọt.
“Vậy
thì
lại làm sao?” Thẩm Mặc Trần nhìn
cô, thuận miệng hỏi.
“....” Đào Tử lập tức nước mắt đầy mặt, chẳng lẽ não bộ của mình
không
thể theo kịp
anh
sao,
anh
thậtsự
không
phải là người ngoài hành tinh chứ?
Cái gì mà
nói
lại làm sao vậy, Diệp Tuyệt Sư Thái muốn
cô
mời ba mẹ đến, ba mẹ
cô
không
có nhà sao
đi
được,
anh
vậy mà lại hỏi mình lại làm sao vậy?????
Đại khái là thái độ của Đào Tử quá mức bi phẩn hơn nữa thấy chết
không
sờn, Thẩm Mặc Trần rốt cuộc nhịn cười
không
được.
“Sợ cái gì, ngày mai ba
anh
không
có lớp, để ba
đi
là được rồi, từ
nhỏ
đến lớn
anh
còn chưa có bị mời ba mẹ lên trường lần nào a.” Thẩm Mặc Trần tiện tay đảo đảo giá CD bên cạnh bàn học, lấy ra
một
cái cho vào máy tính,
âm
nhạc nhè
nhẹ
lập tức lấp kín phòng.
“...” Đào Tử thấy chung quanh đầu mình có rất nhiều ngôi sao
nhỏ
đang
bay vòng vòng.
Ai có thể
nói
cho
cô
biết, Thẩm Mặc Trần là
đang
nói
cái gì
không,
anh
thật
là
đang
cùng mình
nóichuyện về nhà mời ba mẹ lên trường sao, vì cái gì mà
cô
hoàn toàn
không
theo kịp suy nghĩ của
anhvậy.
“Vừa rồi
anh
có
nói
qua với ba, ba lần đầu tiên bị mời lên phòng giáo vụ, ha...
nói
cách nào ta, nhìn giống như là
đang
rất vui mừng
thì
phải....”