Đào Tử có chút buồn bực giận dữ mà trừng mắt nhìn cậu,
nói
“Còn
đang
tích trữ năng lượng, rất nhanh
sẽ
nhận ra thôi.”
“Ừ..” Khóe môi Thẩm Mặc Trần gợi lên
một
tia cười yếu ớt “anh
thật
mong chờ đó.”
“Ách?” Đào Tử nhìn cậu
đang
cười
nhẹ
dịu dàng như vậy, có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ đêm qua
khôngphải là mình nằm mơ?
Lại dùng sức dụi dụi mắt, liền nhận thấy cậu
đã
trở lại bộ dáng lạnh nhạt thường ngày rồi, chẳng lẽ khi nãy mình bị hoa mắt?
Phải
không?
không
phải chứ?
Dung lượng não của Đào Tử
không
quá lớn, sắp bị Tẩm Mặc Trần quấy đảo thành
một
vũng bột hồ nhão rồi.
Vịnh Á Long nằm ở phía nam Hải Nam, nơi này khí hậu ôn hòa, phong cảnh như hoa, bầu trời trong xanh như đá quý, ánh mặt trời ấm áp,
không
khí mát mẽ, vài ngọn núi chập chùng nối tiếp nhau, rất nhiều loại hang động, rừng đước nguyên sinh, vịnh bình lặng, nước biển trong suốt, bờ cát với từng hạt các nhuyễn trắng tinh, dưới đáy biển năm màu rực rỡ.
Đường ven biển được hàng dừa che phủ, nơi này có rất nhiều loại hoa cỏ lạ sinh trưởng cùng thảm thực vật nhiệt đới nguyên sinh.
Đào Tử đối với chuyến
đi
ngày hôm nay rất là mong chờ, bởi vì
cô
rốt cuộc cũng có thể được mặc đồ bơi, xuống biển bơi lội rồi.
Tới khu biển cạn, Đào Tử gấp gáp
không
chờ nỗi liền kéo hai mẹ
đi
thay đồ bơi.
Ba người đàn ông còn lại chỉ biết hai mặt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, tùy tiện thay quần bơi.
Phụ nữ
thật
phiền a!
Thay đồ bơi xong, Đào Tử trực tiếp
đi
chân trần dẫm lên bãi cát, dưới chân những hạt cát mềm mại, tinh tế đầy xúc cảm, khu biển cạn, sóng biển từng đợt
nhẹ
nhàng đánh vào bờ, vòng đến mắt cá chân trắng tinh của
cô
một
cái rồi trút về lòng biển.
Bàn chân Đào Tử bị nước biển làm cho có chút ngứa ngứa, cười ha ha
không
ngừng.
Mẹ Tô cùng Nguyệt Vi mang kính râm, tìm cái ô che nắng, vô cùng đắc ý nằm
trên
ghế, tắm nắng.
Thẩm Mặc Trần ngồi bên cạnh, nhìn bóng dáng Đào Tử vui sướиɠ mà chạy tới chạy lui
trên
bờ cát, khóe môi
không
ngăn được
một
nụ cười dịu dàng.
cô
ấy quả nhiên vẫn còn là
một
đứa trẻ, ngay cả áo tắm cũng chọn
một
loại hồng nhạt, tầng tầng uốn gấp nơi vạt áo, hai đùi tinh tế thẳng tắp
không
ngừng chạy vội, lưu lại từng dấu chân nho
nhỏ
trên
bờ cát, sau đó bị nước biển tràn lên cuốn sạch
không
còn
một
mảnh,
không
lưu lại chút dấu vết.
Ai, Thẩm Mặc Trần ơi Thẩm Mặc Trần, người ngày hôm qua mày hôn vậy mà lại là đứa con nít.
Thái độ cậu có chút rầu rĩ
không
vui, chỉ là nhớ lại đêm qua cậu động tâm hôn người nọ, bây giờ nhìn lại
cô
bé trước mắt cười đến vô tâm, thân thể còn chưa có phát dục, chỉ phải thở daì
một
cái.
“Chồng ơi, chồng ơi,
anh
sao ngồi ở chỗ này á, chúng ta ra biển chơi
đi.” Đào Tử thở hồng hộc mà chạy đến trước mặt cậu, đôi mắt to tròn đen láy, khóe mắt cười cong lên như trăng non, cái miệng
nhỏ
hông hào lúc mở lúc đóng, lộ ra
một
hàm răng trắng tinh.
Đào Tử đưa tay nắm lấy Thẩm Mặc Trần, lại
không
nắm được cậu, ngược lại bị phản tác dụng mất đà, nhào thẳng vào lòng cậu.
Thẩm Mặc Trần có chút bó tay nhìn Đào Tử
đang
ở
trên
người mình, khôn mặt
cô
bé đỏ bừng, đôi mắt to cũng
không
chớp nhìn mình.
“Còn
không
đứng dậy, em tính đè chết
anh
hả?”