Thẩm Mặc Trần nhanh tay lẹ mắt, nhanh nắm chặt cánh tay của bé, mới giúp cho bé tránh phải tiếp xúc thân mật cùng bờ cát lần thứ hai.
“Làm sao vây?” Đôi mắt đen sâu thẩm của cậu nhìn đầu gối của bé, vừa rồi chỗ bé ngã, có
một
ít đá vụn, đầu gối trầy xước da, có chút chảy máu.
“Sao lại
không
cẩn thận như vậy, vừa rồi còn
không
phải
nói
em chạy chậm
một
chút sao?” Cậu xoay người, hơi ngồi xuống khom lưng, ý bỏ bé trèo lên.
Đào Tử ngoan ngoãn mà trèo lên lưng cậu,
một
tay ôm cổ cậu,
một
tay nhớ mãi
không
quên ôm lấy trái dừa.
“Hắc hắc,
không
sao cả,
không
đau.”
“Ai quản em có đau hay
không, té ngã rồi còn muốn
anh
cõng em.” Cậu tức giận ném ngược cho bé
một
câu, lại cõng bé đứng lên, chậm rãi
đi
về đình hóng mát.
“…..”
Tốt rồi, Đào Tử
thật
là oan ức
đi, bé đâu phải là cố ý để ngã.
Có điều
nói
đến cùng,
anh
vẫn
không
chút do dự liền cõng mình đó sao.
Nghĩ đến điều này, Đào Tử lập tức vui vẻ trở lại.
một
bàn tay gắt gao mà ôm cậu, sau đó đem gương mặt bụ bẩm của mình dán lên vai cậu, nghiêng đầu, tiếp tục uống nước dừa của bé.
Từ xa, ba Tô thấy Thẩm Mặc Trần cõng Đào Tử
đi
tới, nhanh chạy ra đón, hỏi “Làm sao vậy, Đào Tử?”
“không
sao ạ, chỉ là
đi
đường
không
cẩn thận ngã, đầu gối trầy xước chút da.” Đào Tử nhe răng trợn mắt cười.
“Sao lại
không
cẩn thận như vậy?” Mẹ Tô
đi
đến, nhìn qua đầu gối có chút sưng đỏ của con
gái, ý bảo Thẩm Mặc Trần đem bé
đi
vào đình.
Nguyệt Vi nhanh lấy balo, lấy ra
một
hòm thuốc
nhỏ
, mở nắp, bên trong tìm
một
chút, lại lấy ra
một
lọ thuốc sát trùng, đưa cho mẹ Tô,
nói
“Nhanh, nhanh sát trùng cho Đào Tử, may mà tôi mỗi lần
đi
du lịch đều mang theo hòm thuốc cứu thương.”
“Được.” Mẹ Tô nhận lấy lọ thuốc, ý bảo Đào Tử nâng chân lên, dùng bông thấm dung dịch sát trùng, cẩn thận bôi vào chung quanh miệng vết thương của bé.
Chỉ thấy nơi nào được sát trùng, nhanh chóng nổi lên bọt trắng nho
nhỏ.
Đào Tử tò mò nhìn đầu gối của mình “A, tại sao lại nổi bọt trắng lên như vậy?”
“Bởi vì thuốc sát trùng này là oxy hóa loại mạnh, khi đυ.ng vào miệng vết thương liền có phản ứng oxy hóa, do đó dùng để sát trùng, trong quá trình phân giải, nước thuốc gặp
không
khí
sẽ
sinh ra bọt.” Thẩm Mặc Trần liếc liếc chỗ vết thương của bé, rất nhẫn nại mà giải thích.
“A…A” Đào Tử gật gật đầu, tuy là
không
hiểu nhiều từ cậu
nói
nhưng đại khái là cũng hiểu chút chút.
“Được rồi, đau
không
con?” Mẹ Tô cất lọ thuốc, đau lòng nhìn Đào Tử.
“Dạ,
không
đau, chỉ trầy da thôi ạ.” Đào Tử đứng lên, nhảy nhảy tại chỗ, tỏ vẻ mình
không
có sao cả.
“Ừ,
không
sao
thì
tốt rồi, ra ngoài
đi
chơi, khó tránh khỏi có chút khó khăn, Đào Tử
thật
sự
rất dũng cảm.” Nguyệt Vi cười khích lệ.
Đến trưa họ ăn ở khu du lịch, buổi chiều dạo chơi xung quanh, đến chiều quay về khách sạn, sau khi ăn cơm xong, hai đôi cha mẹ mua hai bộ bài dưới lầu xong về phòng bắt đầu chơi bài.
Đào Tử ở phòng kế bên chút nhàm chán xem TV, Thẩm Mặc Trần lại
không
biết chạy
đi
đâu, bên ngoài khách sạn còn có thể ngắm biển, từng cơn từng cơn sóng biển đánh ập vào, làm cho người cảm thấy rất thoải mái.
Chuyển qua mấy kênh khác nhau, cảm thấy chương trình quá chán, Đào Tử liền chạy đến nằm bò bên cửa sổ, nhìn vào bóng đêm bên ngoài.
Dưới lầu là
một
con đường, bóng đèn mờ nhạt hai bên đường kéo dài mãi, bên cạnh con đường là
mộtbức rào chắn, bên ngoài rào chắn chính là biển rộng mênh mông, hôm nay là ngày trăng tròn, ánh trăng sáng ngời soi chiếu lên mặt biển tĩnh lặng, đem hết thảy chung quanh mạ lên
một
màu sáng bạc nhàn nhạt.
Đứng bên cạnh rào chắn có
một
bóng hình
đang
ngắm nhìn biển rộng, hấp dẫn
sự
chú ý của Đào Tử, cái bóng kia nhìn thấy
thật
giống Thẩm Mặc Trần.
Đào Tử nghĩ nghĩ, kéo lại màn cửa, lấy chìa khóa phòng lặng lẽ ra cửa,
đi
xuống dưới khách sạn.
Chậm rãi
đi
đến, mới nhận ra thân ảnh kia đúng là Thẩm Mặc Trần.
Gió biển
nhẹ
nhàng thổi bay tóc cậu, từng mảnh tóc
nhẹ
nhàng lay động trong gió, ánh trăng tròn tròn
trên
đầu soi rọi lên người cậu
một
tầng ánh sáng nhàn nhạt, đôi mắt đen khẽ rũ xuống, nhìn biển bên ngoài rào chắn, làn da trắng nõn dưới ánh trăng càng thêm trong suốt.
“Chồng?” Đào Tử cười hì hì chạy đến bên người cậu, học bộ dáng của cậu tựa
trên
rào chắn, chỉ là bé có chút lùn, hơi hơi nhón chân lên, mới có thể giống cậu, đem cánh tay đặt
trên
rào chắn.
Thẩm Mặc Trần nghe được giọng của bé, quay đầu lại.
Có như vậy trong nháy máy, Đào Tử
đã
bị ánh mắt đen sâu hun hút của cậu hấp dẫn, tựa như rơi vào vũ trụ đen hun hút.
Vẻ mặt có chút phức tạp nhìn Đào Tử, môi hơi mấp mấy, hờ hững hỏi bé “Đầu gối em
không
sao rồi?”
“Ừm,
đã
không
có gì rồi, chỉ là vết thương
nhỏ
thôi mà.”
Đào Tử cười tủm tỉm nhìn cậu, đem tay chống cằm, nhìn cậu hỏi “Chồng ơi,
anh
không
còn tức giận chứ?”
“anh
giận khi nào?” Cậu kì quái nhìn bé.
“Vậy lúc sáng sao
anh
lại hung dữ như vậy, buổi chiều sao lại
không
quan tâm em?” Đào Tử có chút ấm ức mà hít hít mũi, gương mặt tròn trịa toàn là vẻ vô tội.
Thẩm Mặc Trần yên lặng,
không
trả lời.
“Chồng…Chồng…” Đào Tử
không
ngừng gọi cậu, lại nhận ra đột nhiên Thẩm Mặc Trần cúi mặt đến trước mặt mình, chóp mũi hai người như chạm nhau, gần đến nỗi bé có thể cảm giác được hơi nóng từ hơi thở của cậu
trên
mặt mình.
“Sao…Làm sao vậy?” Đào Tử
không
thể hiểu được mà cảm thấy có chút hồi hộp.
Đôi mắt đen sâu
không
thấy đáy của Thẩm Mặc Trần tỉ mỉ nhìn bé, hàng mi dài dưới trăng tạo bóng dài rợp, cuối cùng, cậu lại
một
làn nữa quay đầu nhìn biển rộng,
nhẹ
thở dài
một
hơi,
nói
với giọng gần như
không
thể nghe thấy được “
“Đào Tử, khi nào em mới trưởng thành?”
“A?” Gió cùng sóng biển, dễ dàng thổi tan câu
nói
nhẹ
của cậu, bé ngơ ngác nhìn cậu, gãi gãi đầu
nhỏcủa mình, nghi hoặc hỏi “Chồng ơi,
anh
vừa
nói
cái gì vậy?”
Khóe miệng Thẩm Mặc Trần khẽ nhếch, cậu ngoắc ngoắc tay với Đào Tử, ý bảo bé đến gần
một
chút. Sau đó
nhỏ
giọng
nói
“Đào Tử, em vẫn còn là
một
đứa bé.”
Đào Tử ở phòng kế bên chút nhàm chán xem TV, Thẩm Mặc Trần lại
không
biết chạy
đi
đâu, bên ngoài khách sạn còn có thể ngắm biển, từng cơn từng cơn sóng biển đánh ập vào, làm cho người cảm thấy rất thoải mái.
Chuyển qua mấy kênh khác nhau, cảm thấy chương trình quá chán, Đào Tử liền chạy đến nằm bò bên cửa sổ, nhìn vào bóng đêm bên ngoài.
Dưới lầu là
một
con đường, bóng đèn mờ nhạt hai bên đường kéo dài mãi, bên cạnh con đường là
mộtbức rào chắn, bên ngoài rào chắn chính là biển rộng mênh mông, hôm nay là ngày trăng tròn, ánh trăng sáng ngời soi chiếu lên mặt biển tĩnh lặng, đem hết thảy chung quanh mạ lên
một
màu sáng bạc nhàn nhạt.
Đứng bên cạnh rào chắn có
một
bóng hình
đang
ngắm nhìn biển rộng, hấp dẫn
sự
chú ý của Đào Tử, cái bóng kia nhìn thấy
thật
giống Thẩm Mặc Trần.
Đào Tử nghĩ nghĩ, kéo lại màn cửa, lấy chìa khóa phòng lặng lẽ ra cửa,
đi
xuống dưới khách sạn.
Chậm rãi
đi
đến, mới nhận ra thân ảnh kia đúng là Thẩm Mặc Trần.
Gió biển
nhẹ
nhàng thổi bay tóc cậu, từng mảnh tóc
nhẹ
nhàng lay động trong gió, ánh trăng tròn tròn
trên
đầu soi rọi lên người cậu
một
tầng ánh sáng nhàn nhạt, đôi mắt đen khẽ rũ xuống, nhìn biển bên ngoài rào chắn, làn da trắng nõn dưới ánh trăng càng thêm trong suốt.
“Chồng?” Đào Tử cười hì hì chạy đến bên người cậu, học bộ dáng của cậu tựa
trên
rào chắn, chỉ là bé có chút lùn, hơi hơi nhón chân lên, mới có thể giống cậu, đem cánh tay đặt
trên
rào chắn.
Thẩm Mặc Trần nghe được giọng của bé, quay đầu lại.
Có như vậy trong nháy máy, Đào Tử
đã
bị ánh mắt đen sâu hun hút của cậu hấp dẫn, tựa như rơi vào vũ trụ đen hun hút.
Vẻ mặt có chút phức tạp nhìn Đào Tử, môi hơi mấp mấy, hờ hững hỏi bé “Đầu gối em
không
sao rồi?”
“Ừm,
đã
không
có gì rồi, chỉ là vết thương
nhỏ
thôi mà.”
Đào Tử cười tủm tỉm nhìn cậu, đem tay chống cằm, nhìn cậu hỏi “Chồng ơi,
anh
không
còn tức giận chứ?”
“anh
giận khi nào?” Cậu kì quái nhìn bé.
“Vậy lúc sáng sao
anh
lại hung dữ như vậy, buổi chiều sao lại
không
quan tâm em?” Đào Tử có chút ấm ức mà hít hít mũi, gương mặt tròn trịa toàn là vẻ vô tội.
Thẩm Mặc Trần yên lặng,
không
trả lời.
“Chồng…Chồng…” Đào Tử
không
ngừng gọi cậu, lại nhận ra đột nhiên Thẩm Mặc Trần cúi mặt đến trước mặt mình, chóp mũi hai người như chạm nhau, gần đến nỗi bé có thể cảm giác được hơi nóng từ hơi thở của cậu
trên
mặt mình.
“Sao…Làm sao vậy?” Đào Tử
không
thể hiểu được mà cảm thấy có chút hồi hộp.
Đôi mắt đen sâu
không
thấy đáy của Thẩm Mặc Trần tỉ mỉ nhìn bé, hàng mi dài dưới trăng tạo bóng dài rợp, cuối cùng, cậu lại
một
làn nữa quay đầu nhìn biển rộng,
nhẹ
thở dài
một
hơi,
nói
với giọng gần như
không
thể nghe thấy được “
“Đào Tử, khi nào em mới trưởng thành?”
“A?” Gió cùng sóng biển, dễ dàng thổi tan câu
nói
nhẹ
của cậu, bé ngơ ngác nhìn cậu, gãi gãi đầu
nhỏcủa mình, nghi hoặc hỏi “Chồng ơi,
anh
vừa
nói
cái gì vậy?”
Khóe miệng Thẩm Mặc Trần khẽ nhếch, cậu ngoắc ngoắc tay với Đào Tử, ý bảo bé đến gần
một
chút. Sau đó
nhỏ
giọng
nói
“Đào Tử, em vẫn còn là
một
đứa bé.”