Ba của Trầm Mặc Trần tuy rằng còn trẻ, nhưng
đã
là giáo sư đại học, khoa nghiên cứu là lịch sử Trung Quốc, tuy rằng nghiên cứu lịch sử, nhưng tư tưởng của ông
một
chút cũng
không
cổ hủ, thậm chí còn có những suy nghĩ mà người thời đại cũkhông
có, tư tưởng rất tiến bộ.
Nếu
không, lúc trước Nguyệt Vi
nói
với ông về việc đến nhà Đào Tử đưa sính lễ, ông cũng
sẽ
không
vỗ đùi đồng ý.
Theo lời của ông, đây vừa là việc kế thừa truyền thống, vừa là hành động làm người khác kinh sợ.
Kế thừa truyền thống chính là chỉ việc đính hôn cho hai đứa
nhỏ, ông cũng
không
phải người đầu tiên trong lịch sử, cũngkhông
phải là người cuối cùng.
Hành động làm người khác kinh sợ ý chỉ, ông cảm thấy trẻ em nếu muốn
yêu
sớm, vậy
thì
phải sớm
một
chút, đợi đến lúc mười tuổi, kia còn có thể gọi là
yêu
sớm sao, những vị hoàng đế trong lịch sử lúc tám tuổi
đã
cưới vợ.
Như thế, dưới
sự
ủng hộ của ba Trầm Mặc Trần, Trầm Mặc Trần ở trong tình huống
không
hay
không
biết,
đã
bị bán. Đương nhiên, còn có
một
người bị bán khác là Tô Đào.
Đợi cho đến lúc Trầm Mặc Trần bốn tuổi, Đào Tử
đã
được hai tuổi,
đã
trưởng thành thành
một
đứa bé
gái
biết
đi
biết
nói, mỗi ngày
đi
theo ở phía sau Trầm Mặc Trần, tiếng
nói
ngọng ngịu kêu
hắn: “Chồng...... Chồng......”
“Chồng ơi
anh
đợi em với......”
“Chồng ơi
anh
có ăn cái này
không?”
“Chồng ơi em đói bụng......”
Trầm Mặc Trần trừng mắt nhìn Đào Tử với đôi mắt đen láy to tròn, khuôn mặt tròn trĩnh,
đang
dính chặt ở
trên
người của mình lấy ta đẩy ra
một
chút tạo khoảng cách, cất tiếng
nói
trẻ con lên hỏi: “Em có biết từ chồng là có ý gì sao, em có biết chồng là dùng để làm gì
không?”
Đào Tử cắn ngón tay cái,
một
đôi mắt mộng nước đảo qua đảo lại, nhớ đến hình ảnh tình chàng ý thϊếp ngày hôm qua của ba mẹ mình khi ngồi
trên
ghế sofa ở phòng khách, lập tức vẻ mặt còn vô cùng nghiêm túc
nói: “Em biết, chồng chính là dùng để hôn!!”
Vừa mới dứt lời, liền bổ nhào về phía trước của Trầm Mặc Trần,
không
nói
lời nào nâng mặt của
hắn
lên, ở
trên
khuôn mặt trắng nõn của
hắn
hôn
một
cái,
một
tiếng “bẹp”, còn rất vang.
Khuôn mặt của Trầm Mặc Trần đen lên, đứng ở tại chỗ sững người
một
hồi lâu, rốt cục
không
nói
được
một
lời nào xoay
đi
về phía nhà của mình.
“Chồng ơi,
anh
muốn
đi
đâu?”
Trả lời
cô
là
một
tiếng “Rầm” đóng cửa vang dội.
Đào Tử đứng ở tại chỗ, cắn ngón tay, nghiêng đầu, nhớ kỹ
một
chút, chính mình vừa rồi có phải hay
không
đã
làm sai? Ba và mẹ đều hôn môi,
cô
lại hôn má, có lẽ vì chuyện này mà Trầm Mặc Trần
không
vui.
Sau khi có kết luận, Đào Tử vỗ vỗ hai tay, vui vẻ về nhà, được rồi, chỉ có thể đợi cho đến lúc gặp lại Trầm Mặc Trần, lại hônmột
lần nữa là được.
Chính là, Đào Tử đợi rất nhiều ngày, đều
không
có nhìn thấy Trầm Mặc Trần, tò mò, liền thừa dịp trước khi Nguyệt Vi
đi
làm, giữ chặt váy của bà hỏi: “Mẹ nuôi ơi, chồng đâu rồi?”
Nguyệt Vi cúi đầu nhìn Đào Tử, vẻ mặt cười tủm tỉm trả lời: “Trần Trần
đi
nhà trẻ, vừa mới khai giảng, nhà trẻ là nơi học cách thích ứng với cuộc sống xã hội, phải ở đó
một
ngày.”
Nhà trẻ? Đó là dùng để làm gì?
Đào Tử buông tay, chậm rãi
đi
về nhà, nghĩ tới nghĩ lui vẫn
không
thể hiểu, cho nên cũng
không
tiếp tục suy nghĩ nữa, dù sao nơi nào có chồng,
cô
cũng phải
đi.
Buổi tối mẹ Đào Tử tan tầm về nhà, liền nhìn Đào Tử nghiêm trang ngồi ở
trên
chiếc ghế đẩu
nhỏ, ở trong sân chờ bà, khi nhìn đến thân ảnh của bà, khuôn mặt bỗng bừng sáng lên.