Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 27: Bạn trai?

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Bạn trai trò?” Chị xinh đẹp cúi đầu nhìn khuôn mặt non nớt trẻ con của Đào Tử, rốt cuộc

thì

vẫn

nhỏhơn so với các bạn học khác

một

tuổi cho nên đứng giữa những đứa trẻ khác vóc dáng có phần bé

nhỏxinh xắn.

“không

phải, là ông xã.” Đào Tử rất nghiêm túc sửa lại lời

nói

sai của



giáo xinh đẹp.

“À...À...” Chị xinh đẹp, vẻ mặt đầy ngạc nhiên gật gật đầu, nhìn về phía Thẩm Mặc Trần vẫy vẫy tay, ý bảo cậu đến đây.

Thầm Mặc Trần nhìn thoáng qua thấy Đào Tử còn ở trong phòng tập dáng đứng cơ bản, vẻ mặt

khôngtình nguyện

đi

vào.





bé còn phải luyện tập thêm

một

lát nữa mới tan lớp được, trò tìm ghế ngồi chờ

đi.” Chị xinh đẹp chỉ chỉ Đào Tử cả người mềm oặt

đang

tập dáng cơ bản,

nói

với cậu.

“không

cần, em đứng ở đây chờ bé.” Thẩm Mặc Trần hờ hững trả lời, đôi mắt trong trẻo chăm chăm nhìn Đào Tử, hận

không

thể khoét

một

cái lỗ xuyên qua người bé.

“Ách...” Chị xinh đẹp nhìn Đào Tử

một

chút, dùng mắt

nói

với bé “ Ông xã trò khó bắt chuyện quá” liền tiếp tục nghiêm túc sửa chữa những lỗi cơ bản nhất của bé.

nói

cũng lạ, từ khi Thẩm Măc Trần đứng chờ ở phòng múa, Đào Tử sau đó liền trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, rất nghe lời làm theo

yêu

cầu của chị xinh đẹp,

không

một

chút qua loa tùy tiện nữa mà nghiêm túc hoàn thành dáng đứng cơ bản,

thật

làm cho chị xinh đẹp có chút giật mình mà tấm tắc bảo lạ.

“thật

là, sức hút của



giáo cũng

không

thắng nổi ông xã của trò a” Chị xinh đẹp, mang

một

mặt đầy thương taam, vỗ vỗ đầu Đào Tử,

nhẹ

giọng

nói” Được rồi,

đã

đạt, thu dọn này nọ rồi về nhà

đi.”

“Dạ, tạm biệt



giáo!” Đào Tử tủm tỉm cười, rồi chạy nhanh lấy quần áp, thay giày, cầm cặp sách

đangđể

trên

sàn, nhanh chân chạy đến trước mặt Thẩm Mặc Trần, cười hi hi “

đi

thôi.”

Thẩm Mặc Trần liếc liếc mắt nhìn



giáo xinh đẹp

đang

ở sau lưng mình, chậm rì rì

nói

một

câu”

côgiáo, tạm biệt.” Liền

không

cần quay đầu mà

đi

thẳng ra khỏi phòng.

“A, chậm chậm đợi em.” Đào Tử xách

một

đống đồ vội vội vàng vàng đuổi theo

Lúc Thẩm Mặc Trần lớp sáu, Đào Tử cũng lên lớp 5.

Lớp sáu là phải đối mặt với cuộc thi chuyển cấp, bên cạnh đó các vị phụ huynh cũng rất lo lắng khẩn trương vô cùng, Thẩm Mặc Trần vẫn như cũ,

không

một

chút lo lắng hoang mang, mỗi ngày

đi

học rồi lại tan học. Lúc tan học luôn đến phòng học của Đào Tử chờ bé hoặc bé đến lớp chờ cậu.

Nhiều năm qua cứ như vậy trôi

đi, cấp tiểu học đều

đã

biết chuyện Thẩm Mặc Trần nổi tiếng

đã



côbạn

gái

nhỏ.

Năm lớp sáu, kì

thật

là bắt đầu cấm

yêu

sớm, chỉ là toàn bộ giáo viên đều trơ mắt nhìn hai người bọn họ từ năm lớp

một

đến lớp sáu còn

không

rời nhau ra, cứ nghĩ trẻ

nhỏ

chỉ là vui đùa, lại

không

nghĩ được rằng bọn họ rất nghiêm túc, tuy bề ngoài Thẩm Mặc Trần luôn hờ hững với Đào Tử, nhưng mỗi ngày khi tan học đều cùng về nhà với bé.

Năm nay là năm kỷ niệm sáu mươi năm thành lập trường.

Trong trường liền tổ chức đủ loại hoạt động để mừng ngày kỷ niệm, dọc theo hành lang, treo các tác phẩm hội họa của học sinh,

không

cần

nói

cũng biết, nơi này bức tranh đầu tiên nhìn thấy chính là tác phẩm của Thẩm Mặc Trần.

Tuy rằng tiểu học có hứng thú nhất thời với từng lớp năng khiếu, nhưng mà Thẩm Mặc Trần chính là tài năng thiên phú, luyện tập thành bản lĩnh, cậu vẽ giống như đúc, vô cùng chân

thật, mà tranh của cậu được treo chiếm gần hết hành lang.

Lúc tết Nguyên Đán, trường học mở hội văn nghệ,

yêu

cầu các tổ

nhỏ

bạn học phải có tiết mục biểu diễn.
« Chương TrướcChương Tiếp »