Edit: LĐ“Ừm, ừm, nhớ rồi,
anh
đi
nhanh
đi.” Đào Tử phất tay với
anh.
Tuy rằng mùa đông, nhưng ánh mặt trời vẫn tươi đẹp, đáng
yêu
trên
bầu trời xanh thẩm như thường, nhưng
không
chói mắt, chỉ toả ra ấm áp hiền hoà, chiếu vào người
thật
ấm áp,
thật
thoải mái.
Ăn cơm trưa xong, Đào Tử liền mang theo bao tay cùng khăn quàng cổ, trang bị kỹ càng mà
đi
ra cửa.
Khi trước hai nhà bọn họ mua nhà ở, nơi này cũng chỉ là nơi hoang vắng, ngay cả cái chợ bán rau cũng
không
có, ra ngoài đợi nửa tiếng đồng hồ cũng
không
có
một
chiếc taxi,
không
thể nghĩ được có mấy năm ngắn ngủi, chung quanh tiểu khi
không
chỉ nổi lên nhiều khách sạn, ngay cả toà thị chính, khu trung tâm hành chính, thư viện cũng
đã
dời về đây.
Thư viện thành phố Z cùng phòng triển lãm tranh nằm trong
một
toà nhà năm tầng, kiến trúc bên trong xen kẽ, cấu trúc đơn giản mà thoải mái, tổng diện tích toà nhà này khoảng hai mươi ngàn mét vuông.
Lầu
một
là đại sảnh chung, hàng năm tổ chức các loại triển lãm.
Lầu hai là khu sách báo cùng sách kham thảo, cũng có thiết bị tự động mượn sách, khu đọc sách rộng hai trăm mét vuông, có sắp xếp hơn bảy mươi chỗ ngồi.
Lầu ba là khu lưu trữ sách cung cấp hơn hai ngàn năm trăm đầu sách các loại, hơn mười vạn sách báo tổng hợp.
Lầu bốn là phòng nghe thuyết giảng, là nơi thuyết giảng văn hoá thành phố Z, hàng năm tổ chức hội đàm văn hoá, giao lưu văn hoá.
Tầng năm là tầng triển lãm tranh.
Đào Tử tung tăng
đi
vào thư viện, trong thư viện có mở máy sưởi, nháy mắt
đã
cuốn
đi
khí lạnh
đi
vào cùng
cô.
Cởi bao tay cùng mũ, Đào Tử
đi
thẳng đến khu mượn sách ở lầu hai.
Bởi vì qua giờ cơm trưa, người trong thư viện cũng
không
có nhiều, toàn bộ lầu hai yên ắng, Đào Tử
nhẹ
nhàng mà
đi
vào trong, đột nhiên liền bị
một
bóng người ngồi bên cửa sổ thu hút.
Khu đọc sách được lắp kính, lúc này ngoài cửa sổ là
một
bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa kính vào trong, để lại ánh sáng ấm đầy mặt đấy,
một
bàn gần ngay cửa sổ, là
một
bóng người mảnh khảnh mang tai nghe, cúi đầu nghiêm túc xem sách.
Đào Tử rón ra rón rén mà
đi
ra phía sau người nọ, đột nhiên đưa tay vỗ vỗ vai cậu, khi cậu quay đầu sang trái
thì
cô
liền đứng bên phải.
Khúc Vũ quay đầu nhìn bên trái,
không
có ai, lại nhìn sang phải, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, nở ra nụ cười ấm áp
nhẹ
giọng
nói: “Đào Tử, là cậu á.”
“Đúng á.” Đào Tử tuỳ tiện ngồi đối diện với Khúc Vũ, vô cùng tò mò nhìn cậu hỏi: “Sao cậu ở thư viện?”
“Tới đọc sách á.” Khúc Vũ cười cười, “Tớ ở thư viện rất lạ sao?”
Đào Tử nghiêm túc mà nghĩ, lắc lắc cái đầu
nhỏ
nói: “không, vô cùng phù hợp với người chăm chỉ hiếu học như cậu, nỗ lực cố gắng, nổ lực phấn đấu, giữ gìn hình tượng.”
“Ha hả…” Khúc Vũ bị những lời hình dung của
cô
chọc cho cười thành tiếng, lắc lắc quyển sách
trên
tay,
nói
với Đào Tử: “Cậu chắc chắn đây là chăm chỉ hiếu học sao?”
Đào Tử cẩn thận nhìn lại, lại thấy trong tay Khúc Vũ cầm
rõ
ràng là
một
quyển tiểu thuyết võ hiệp “Gì, cậu chẳng lẽ
không
phải là
đang
cầm sách đề thi hay sao?”