Chương 169: Hai người giống nhau 1

Edit: LĐ

“Này

không

có gì,

không

cần sùng bái tớ!” Triệu Tuyết

không

chút để ý mà phất tay, đột

nhẹ

đè sát Đào Tử

nhỏ

giọng hỏi: “Người Khúc Vũ thích là ai á?”

“không

biết nữa, cậu ấy

không

chịu

nói

cho tớ biết.” Đào Tử rất là vô tội, chớp chớp mắt, nhìn nhìn hai tay của



bạn.

“Có cái con mèo béo á~ Chẳng lẽ người cậu ấy thích đúng là cậu?” Triệu Tuyết cười đến mặt mũi đỏ ửng.

“Đừng

nói

vậy, nữ sinh kia biết Khúc Vũ thích



ấy, lại

không

có thái độ gì, ai, cậu

nói, người ưu tú như Khúc Vũ như vậy, thế mà cũng có

sẽ

có người

không

muốn?” Đào từ ngồi đó, hai đùi nhàn rỗi đung đưa, vẻ mặt

không

có cách nào giải thích được.

“Ồ… Cậu ấy

thật

sự

có người để thích sao?”Triệu Tuyết đột nhiên đem tay đặt

trêntrán, chặn ánh mặt trời, nhìn khắp nơi ngoài sân thể dục.

“Cậu nhìn gì vậy?”

“Tìm Khúc Vũ, ai, cậu xem, cậu ta

đang

ở bên kia đánh bóng rổ.” Triệu Tuyết giống như

đã

tìm ra đại lục mới, vẻ mặt đầy kích động kéo Đào Tử qua, chỉ vao sân thể dục, ý

nói



nhìn.

Đào Tử nhìn theo tay chỉ của Triệu Tuyết.

Chỉ thấy Khúc Vũ

một

thân đồng phục bóng rổ màu trắng,

một

động tác đẹp mắt giữ bóng vượt qua hàng phòng thủ, tiếp theo là cho bóng luồn dưới háng đối phương, liền vọt lên khung rổ, trước mặt cậu nháy mắt liền có ba người, nhưng cậu vẫn như cũ

không

chút hoang mang dừng lại, nhảy lên, chuẩn bị ném bóng vào rổ, ngay trong nháy mát, đường bóng

đi

đến rổ kia đột nhiên thay đổi, cậu là truyền cho đồng đội phía sau.

Bởi

không

có người phòng thủ, người đồng đội kia đơn giản ba bước

đã

đến rổ bóng, đội của Khúc vũ liền chia ra làm hai.

“Truyền bóng

thật

đẹp mắt!” Triệu Tuyết vui vẻ đến nỗi vỗ bả vai Đào Tử

một

cái, thiếu chút nữa đem



rơi khỏi chỗ.

“Ha ha, Đào Tử, ngại quá, tớ

không

phải là cố ý.” Đối mặt với ánh mắt giận dữ của Đào Tử, Triệu Tuyết xấu hổ cười cười, nhanh đưa tay xoa xoa bả vai



bạn, “Có điều phải nó lại, Khúc Vũ lớn lên cũng

không

tồi, thành tích lại tốt, thể dục cũng tốt, ngày thường đối xử người cũng hoà đồng, lại

nói,

không

thể so là kém với Thẩm Mặc Trần của nhà cậu đâu.”

“Ừ.” Đào Tử vô cùng ngắn gọn gật đầu.

“Lại

nói, Thẩm Mặc Trần nhà cậu, tính tình

thì

kém, còn

không

đam mê thể thao, tuy rằng người lớn lên là rất đẹp trai, vóc dáng cao ráo, nhưng phỏng chừng là cũng chỉ có cậu mới có thể nhìn được cậu ta, lần trước tớ còn thấy

một



bé lớp dưới, gửi thư tình cho Thẩm Mặc Trần của cậu, cậu ta

một

cái cũng

không

liếc mắt nhìn, trực tiếp lướt qua người



bé mà

đi, tớ cũng là trơ mắt nhìn vẻ mặt



bé đó từ vui sướиɠ liền trở nên đau lòng muốn chết, sau khi Thẩm Mặc Trần

đi

qua,



bé còn đứng ở đó khóc rất lâu đó!”

“thật

hay giả vậy? Có

nói

quá

không

đó?” Đào Tử vẻ mặt

không

tin được nhìn Triệu Tuyết, người này hay thích

nói

quá lắm đó.

“Đương nhiên là

thật

rồi.” Triệu Tuyết tức giận mà liếc



bạn trắng cả mắt, lại

nói: “Có điều tớ cảm thấy



bé kia cũng đáng,

đã

biết



là Thẩm Mặc Trần có cậu rồi, còn đưa thư tình cho cậu ta, này

không

phải là



ràng muốn đào góc tường nhà cậu sao, tớ ghét nhất là tiểu tam!”

“Được rồi, đừng làm bộ tức giận nữa, tớ còn

không

giận, cậu giận cái gì!” Đào Tử

nhẹnhàng vỗ vai Triệu Tuyết, cười tủm tỉm.