Chương 157: Em còn chưa hiểu 10

Edit: Lựu Đạn

Triệu Tuyết nhất thời kích động,

không

tự chủ được dùng sức vỗ vai Lăng Vân.

“Ui…” Lăng Vân đau đến nhe răng trợn mắt, ôm vai mình bực bội nhìn Triệu Tuyết “Hai người là đồng đảng hả?”

“Cho đáng, ai bảo

nói

bậy!” Triệu Tuyết hung hăng trợn mắt nhìn cậu, sau đó cẩn thận mà nhìn chỗ mình mới đập vào,

nhỏ

giọng hỏi “Đau

không?”

“Ừ hừ…” Lăng Vân gật đầu, nhìn Triệu Tuyết

đang

đến gần mình, trong đôi mắt trong veo kia của

côtràn đầy lo lắng và đau lòng, đột nhiên cười

một

cái trêu chọc: “Tớ biết rồi, sau này

không

nói

bậy nữa, vì

thật

ra cậu thích đầu quỷ là tớ đây.”

“Cậu….” Triệu Tuyết bị Lăng Vân bất thình lình

nói

một

câu làm nghẹn họng, lực

trên

tay lại

không

tự chủ lại hung hăng đánh

một

cái vào người cậu bạn

nói: “Cậu

đi

tìm chết

đi!!!”

“Oái….!!!Mưu sát chồng à…!!!”

“Còn dám

nói!!!” Giọng Triệu Tuyết tăng cao mấy độ Db

“Bốp----!”

“Oái----!!!” Trong sân trường quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết tận mây xanh của Lăng Vân.

Bên này, Thẩm Mặc Trần túm Đào Tử,

không

nói

lời nào

đi

thẳng đến cổng trường.

“Chuyện đó…. Chồng ơi….???” Đào Tử cận thận lên tiếng.

“……”

“Cái kia…… honey……???”

“……”

“Tiểu mặc mặc???”

“……”

“Tiểu Trần Trần???”

“……”

T_T……

Ô ô ô…… Thẩm Mặc Trần đều

không

để ý tới mình……

Đào Tử nhìn bàn tay của mình bị cậu nắm chặt, uất ức cúi đầu.

Rốt cuộc là sao, mỗi lần đều im lặng

không

để ý đến mình, mình rốt cuộc là sai ở chỗ nào….?

Ai…. Lòng dạ đàn ông… Như kim đáy biển a…

“đi

lấy đồ

đi.” Thẩm Mặc Trần túm quả đào nhà mình đến cửa phòng bảo vệ, cuối cùng cũng lạnh lùng phun ra

một

câu với

cô.

“A…” Đào Tử nhìn thoáng qua bàn tay được cậu buông ra, ngoan ngoãn

đi

lấy đồ.

Dọc đường

đi

thẳng về nhà, Thẩm Mặc Trần đều

không

mở miệng

nói

thêm câu nào với

cô.

Ăn xong cơm chiều, Thẩm Mặc Trần liền

đi

về phòng ngủ sớm, Đào Tử ôm gối ngồi ở sô pha ngoài phòng khách xem gameshow

trên

truyền hình, nghĩ nghĩ

một

chút, vẫn là quyết định

đi

tắm xong lại

đitìm cậu.

Chờ đến khi Đào Tử, tắm rữa chải đầu xong, thay quần áo ngủ nhìn đồng hồ

đã

là chín giờ đêm, thời gian trôi nhanh quá….



ôm gối gấu

nhỏ

lên rề rà mình

đi

ra từ cửa ban công phòng của mình, dọc theo ban công,

đi

thẳng đến cửa phòng Thẩm Mặc Trần, đưa tay đẩy cửa, liền phát

hiện, cửa ban công bên phòng Thẩm Mặc Trần

đã

khóa mất.

Làm sao bây giờ…

Gõ cửa hay

không

đây?

Ngay khi Đào Tử còn

đang

do dự, cửa phòng cậu đột nhiên mở ra, Thẩm Mặc Trần đứng ngay cửa, lạnh lùng nhìn



hỏi “Làm gì đó?”

“A…” Quả Đào bị thái độ này của cậu dọa rồi, gãi đầu

nhỏ

của mình, căng da đầu

nói

“Chuyện là… Em muốn ngủ chung với

anh…”

“….” Thẩm Mặc Trần mang vẻ mặt đầy phức tạp nhìn quả đào ngốc nhà mình

đang

cúi đầu, em có biết là những lời này dễ làm người ta hiểu lầm lắm hay

không?

“Vì sao?” Cậu vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt như cũ mà đứng ở cửa, cũng

không

né ra cho Đào Tử

đi

vào mà cũng

không

đóng cửa lại.