cô
Vương nhìn thoáng qua đáp án, gật gật đầu, nghiêm túc
nói: “đi
xuống
đi, về sau trong giờ học
không
được
nói
chuyện.”
Hồ Ngọc Thành xám xịt trở về chỗ ngồi.
Rốt cục đến giờ tan học, lúc Trầm Mặc Trần thu dọn sách vở
thật
tốt chuẩn bị về nhà, chợt nghe có người gọi
hắn: “Trầm Mặc Trần, bên ngoài có
một
nữ sinh tìm cậu.”
hắn
vẫn như cũ
không
chút hoang mang đeo cặp sách lên vai, đẩy ghế dựa vào dưới gầm bàn, sau đó mới ra khỏi phòng học.
Quả nhiên là Đào Tử
đang
ở bên ngoài chờ
hắn.
“Chồng ơi, chúng ta về nhà thôi.” Đào Tử cười hì hì chạy tới, kéo cánh tay của
hắn
chuẩn bị chạy về phía cầu thang.
“không
phải
đã
nói
với em trong trường
không
được gọi
anh
nhu vậy sao?” Lông mày của Trầm Mặc Trần gắt gao nhăn lại, tuy rằng vẫn là
một
đứa trẻ, nhưng cũng
đã
có bộ dáng của
một
tiểu đại nhân.
Đào Tử thè lưỡi, chung quanh nhìn nhìn,
nhỏ
giọng
nói: “Lại
không
ai, có sao đâu, hơn nữa
anh
vốn là chồng của em mà.”
trên
cơ bản vấn đề đến đây, liền bế tắc.
Trầm Mặc Trần vô luận như thế nào đều thoát
không
khỏi thân phận là chồng của
cô, bởi vì
cô
sẽ
đếm ngón tay từ từ liệt kê những người đồng ý
hắn
là chồng của
cô, sau đó còn mạnh mẽ lôi kéo tay
hắn, từng bước từng bước đến xung quanh hỏi, cho đến khi hỏi hết những người hàng xóm quen biết, mới bằng lòng bỏ qua.
Trầm Mặc Trần vô cùng buồn bực suy nghĩ, vì cái gì
rõ
ràng
hắn
là người trong cuộc, nhưng
hắn
lại
không
có
một
chút quyền lựa chọn nào.
“Trầm Mặc Trần!”
một
giọng
nói
trẻ con thanh thúy truyền từ phía sau vọng lại.
Hai người bọn họ đồng thời xoay người lại nhìn, chỉ thấy Hồ Ngọc Thành đeo cặp sách
trên
lưng hồng hộc chạy về phía bọn họ.
“Mình hôm nay
đi
cùng với hai người, mình muốn
đi
qua nhà bà nội.”
hắn
nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Trầm Mặc Trần, lập tức giải thích
nói.
“À.” Trầm Mặc Trần thản nhiên gật đầu.
Vốn nhà của Hồ Ngọc Thành trái hướng với nhà của bọn họ, chẳng qua
thật
đúng lúc nhà bà nội của Hồ Ngọc Thành lại ở cùng
một
khu vực, chỉ cách
một
con đường, như vậy là có thể tiện đường
đi
chung.
Hồ Ngọc Thành vẻ mặt cười hì hì
đi
ở bên cạnh Đào Tử, vô cùng hữu hảo hỏi: “Bạn học này, em là học sinh mới tới sao?”
Đào Tử liếc mắt đánh giá Hồ Ngọc Thành
một
cái, phát
hiện
hắn
chính là nam sinh lúc sáng
nói
mình ngồi vào chỗ ngồi củahắn, vì thế gật gật đầu,
nhỏ
giọng
nói: “Đúng vậy, em là Tô Đào học sinh lớp hai năm nhất.”
“À à,
anh
là bạn ngồi cùng bàn với Trầm Mặc Trần,
anh
tên là Hồ Ngọc Thành.”
“À.” Đào Tử nhìn
hắn
gật gật đầu, tỏ vẻ mình
đã
hiểu, liền tiếp tục kéo cánh tay của Trầm Mặc Trần hỏi: “Chồng ơi, hôm nay chúng ta ăn cái gì?”
Trầm Mặc Trần quay đầu, nhìn đôi mắt sáng long lanh của Đào Tử, khuôn mặt
nhỏ
nhắn trắng nõn phấn nộn, đôi môi
nhỏnhắn hồng nhuận, mái tóc đuôi ngựa lắc lư theo từng bước của
cô, nhíu mày
nói: “Bài tập hôm nay em
đã
làm xong?”
“Vẫn chưa.”
“Ba
nói
chưa làm xong bài tập
thì
không
thể ăn cơm.”
“A?” Khuôn mặt
nhỏ
nhắn của Đào Tử lập tức lộ ra vẻ suy sụp.
Vẻ mặt của Hồ Ngọc Thành bi thương nhìn Trầm Mặc Trần, ánh mắt oán niệm kia
không
có lúc nào
không
truyền đến: Cậu chẳng phải
đã
nói
cậu
không
phải là chồng của em ấy sao.......?
Trầm Mặc Trần nhìn lướt qua Hồ Ngọc Thành, lại nhìn thoáng qua Đào Tử ở bên người, thuận miệng
nói: “Mình
không
có thừa nhận.”
“Hửm? Thừa nhận cái gì?” Đào Tử gãi gãi đầu, nghĩ
không
ra vì sao
hắn
lại đột nhiên
nói
ra
một
câu như vậy.