Chương 120: Mang vợ đi thi 8

“Vì sao á, em bảo đảm

sẽ

không

tranh chăn của

anh, cũng

không

đá loạn lên người

anh

đâu!!!” Quả Đào với vẻ mặt tội nghiệp mà kiên định nhìn Thẩm Mặc Trần đứng bên cạnh giáo sư Thẩm,

không

cam lòng

nói.

Thẩm Mặc Trần lắc đầu như trống bỏi, lập trường của cậu vững vàng, nhất định

không

đồng ý.

“Chồng ơi….” Quả Đào tỏ vẻ như chú chó

nhỏ

bị vứt bỏ, rơi vào đường cùng, chỉ đành đánh tiếng sang giáo sư Thẩm, giọng điệu ai oán mà

nói

“Ba nuôi….

anh

ấy vì sao

không

chịu ngủ chung với con?”

Giáo sư Thẩm có chút xấu hổ sờ sờ mũi, nghĩ thầm chuyện vợ chồng son hai đứa sao ba biết được, nhưng ngoài miệng vẫn là an ủi con dâu

nhỏ

“Đào Tử, bây giờ con lớn rồi, là

một

thiếu nữ rồi, Trần Trần có thể là

sẽ

xấu hổ khi ngủ cùng con đó….”

“Sao lại phải xấu hổ? Hồi tháng trước

anh

ấy còn ngủ cùng con mà….” Quả Đào lại quay đầu nhìn Thẩm Mặc Trần, nhớ đến tháng trước



còn xem cậu như lò sưởi ấm áp ôm ngủ cả đêm, chỉ là hôm sau lúc thức dậy, vẻ mặt Thẩm mặc Trần nhìn

không

được tốt lắm.

“Chuyện này…” Giáo sư Thẩm nhất thời bị Quả Đào hỏi đến cứng họng, suy nghĩ cả buổi, đột nhiên

nóira

một

câu “Ba

đi

trước đây.” Sau đó liền ném Quả Đào lại, chạy trối chết.

“Chồng ơi…” Quả Đào nhân lúc Thẩm Mặc Trần cũng chú ý, cả người nhào vào lòng cậu, đôi tay mảnh khảnh trắng nõn ôm chặt lấy eo của cậu,

nói

cái gì cũng

không

chịu buông ra. “Em phải ngủ chung với

anh.”

“Quả Đào…” Thẩm Mặc Trần có chút bất đắc dĩ mà đưa tay ra, thử gở móng vuốt heo của người nào đó

đang

ôm lấy eo mình, chỉ ngại là



nàng

đã

dùng toàn bộ sức lực cho nên đại khái là trong

một

chốc lát cậu

không

thể nào gở tay



nàng ra được.

“anh

nếu

không

chịu ngủ chung với em,

thì

ít nhất cũng nên

nói

cho em biết lý do chứ!” Quả Đào ngẩng cái đầu

nhỏ

lên, đôi mắt to tròn đen trắng



ràng sáng long lanh nhìn cậu chăm chăm.

“…..” Thẩm Mặc Trần cúi đầu nhìn thái đồ mờ mịt ngây thơ của



nhóc, trong lòng nặng nề mà thở dài,



nhóc sao lại có thể tin tưởng mình đến như vậy chứ, sao lại

không

có chút đề phòng nào hết vậy, chỉ là ngoài miệng bắt đắc dĩ

nói

“ Bởi vì em ngủ

sẽ

rúc vào người

anh, tựa như bạch tuộc tám chân quấn chặt lấy

anh….”

“Như vậy

thì

lại làm sao, khi còn

nhỏ

em cũng ôm

anh

như vậy ngủ chung mà?”

“Bây giờ

không

phải như lúc còn

nhỏ

nữa, Quả Đào.” Thẩm Mặc Trần trợn trắng mắt, cảm thấy chính mình

nói

chuyện với Quả Đào quả

thật

giống ông

nói

gà bà

nói

vịt lắm.

“Có gì khác nhau chứ?”

“Quả Đào…”Đôi tay ấm áp của Thẩm Mặc Trần đặt

trên

cánh tay

nhỏ

nhắn của



nàng, cúi đầu, rất nghiêm túc mà nhìn vào mắt



nàng.” Nếu như em còn ôm

anh

nữa,

anh

sẽ

nhịn

không

được mà hôn em đó…”

“…..” Quả Đào mở to hai mắt, rất là kinh ngạc mà nhìn Thẩm Mặc Trần, khi

nói

những lời này, khuôn mặt trắng nõn của cậu vậy mà lại

hiện

lên màu đỏ ửng, đôi mắt to vô tội của



nhóc chớp chớp, cái miệng hồng hào có chút dẫu ra “ Hôn

thì

hôn, dù sao cũng đâu phải là lần đầu

anh

hôn em đâu…”

…………

Thời gian trong chớp mắt liền lắng động.

Thẩm Mặc Trần

thật

sự

đã

cạn lời mà cạn lời ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh đầy hoang mang

khôngthành lời, nhìn trần nhàm,

không

biết nên trả lời Quả Đào như thế nào đây.

Mà Quả Đào ngây ngốc vẫn cứ ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thẩm Mặc Trần, nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ

không

ra, bởi vì nguyên nhân này mà

anh

ấy liền

không

chịu ngủ cùng mình sao?